Y Tiên Thiểu

Chương 409 : Nữ quỷ

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Tôi tới rồi.



Lúc này một thanh âm bình tĩnh vang lên ngoài cửa phòng.



Cửa phòng mở ra, người kia đi vào, không hề phát ra chút âm thanh.



Người này ước chừng ba mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, cổ tay áo thêu long đồ đằng màu bạc, vẻ mặt cương nghị, làm cho người ta có cảm giác thiết huyết, vững như Thái Sơn.



Hắn đi nhanh tới, mặc dù đối mặt với Chu Quốc Bằng nhưng vẫn giữ tư thế đúng mức.



Hai cảnh vệ bên cạnh Chu Quốc Bằng có chút hưng phấn cùng khẩn trương, tuy hai người cũng là cao thủ trong quân đội, nhưng trong lòng đều biết nếu so sánh với Long Đằng, quả thật cách biệt một trời. Huống chi người trước mắt chính là lão đại Long Đằng!



Chu Quốc Bằng nhìn thấy người kia, hơi có chút kinh ngạc nói:



- Anh là ai? Đương gia Long Đằng không phải Lôi Hà sao?



- Sư phụ tôi đã về hưu đi du lịch, hiện giờ do tôi chưởng quản công việc Long Đằng.



Người kia trả lời:



- Bản nhân Tang Thiên, tổ trưởng tổ một Long Đằng, quản lý chín tổ Long Đằng.



- Ngô…nguyên lai anh là đệ tử của Lôi Hà.



Chu Quốc Bằng nói:



- Cũng được, chuyện này giao cho anh đi làm.



- Mời nói.



Tang Thiên trầm ổn nói, rất có phong thái đại tướng.



- Cháu nội tôi Chu Hằng Bằng mất tích đã mấy giờ, tôi muốn biết hiện tại hắn ra sao. Còn nữa, là ai đối lập với Chu gia chúng tôi, dám đối lập với Chu gia!



Chu Quốc Bằng lạnh lùng nói.



- Cháu của ông?



Tang Thiên nhướng mày kiếm:



- Hắn có cấp bậc gì?



- Cấp bậc?
Tùy Qua lưu lại Tống Văn Hiên gác cửa, mang theo Hồ Nhất Bát cùng Trầm Quân Lăng vào nhà ấm.



Hiện giờ Hồ Nhất Bát xem như là đệ tử ngoại môn của Tùy Qua, mặc dù là ngoại môn, nhưng đã “quẳng ném danh trạng”, còn tặng Bão Phúc Đan Mộc cho hắn, xem như có thể tin cậy.



Mà Trầm Quân Lăng cùng hắn trải qua thật nhiều chuyện, là người đáng tin tưởng.



Hơn nữa nàng thật hứng thú với nữ thi cổ mộ, muốn tìm hiểu đến tột cùng, cho nên Tùy Qua có đuổi nàng chỉ sợ chưa chắc đuổi được.



Hồ Nhất Bát cùng Trầm Quân Lăng đi vào nhà ấm, bị tiểu ngân trùng làm hoảng sợ.



Sau đó lại bị “tiên cảnh” trong nhà ấm làm chấn kinh.



Lúc này cổ mộ nữ thi cũng được đưa vào nơi đây.



Hồ Nhất Bát mở ra thùng thủy tinh bên ngoài, quan tài hiện ra trước mặt ba người.



Tùy Qua tiến lên định ôm quan tài lật nữ thi bên trong rơi ra, lại nghe Trầm Quân Lăng chợt kêu lên:



- Đợi một chút…



- Làm sao vậy?



Tùy Qua cùng Hồ Nhất Bát đồng thời nhìn nàng.



- Tôi…tôi cảm thấy sao hai người không hề có chút thương hương tiếc ngọc đâu. Khối nữ thi này nhìn thật sống động, nhưng một khi rời khỏi quan tài, chỉ sợ sẽ lập tức biến thành một đống xương khô đi?



Trầm Quân Lăng cảm thán nói, đây đại khái là lòng cảm khái của phụ nữ mà thôi. Dù sao khối nữ thi thoạt nhìn là một cô gái xinh đẹp, nhưng đảo mắt biến thành xương trắng, thật có chút không đành lòng.



- Thương hương tiếc ngọc?



Tùy Qua không biết nói gì.



- Quỷ hồn của nàng chỉ sợ đã sớm đầu thai nhiều lần, chỉ là một đống xương khô, còn nói gì tới thương hương tiếc ngọc. Cô nên lấy làm nhắc nhở, dù dung mạo xinh đẹp nhưng cuối cùng cũng chỉ là hồng phấn khô lâu, trăm năm trôi qua cũng là thế, chỉ khi nào tu luyện thành công, nghịch thiên cải mệnh mới có thể siêu việt sinh tử luân hồi.



- Được rồi, anh đừng mãi đi giáo huấn người ta.



Trầm Quân Lăng nói:



- Vạn nhất hồn phách của nàng còn chưa đi chuyển thế đầu thai thì sao?



- Điều này sao có thể, hồn phách của nàng nếu không chuyển kiếp khác, vì sao không sớm hiện thân.