Y Tiên Thiểu

Chương 410 : Cưỡng chế di dời

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Tùy Qua nói:



- Huống hồ cho dù nàng không chuyển thế, chỉ là một quỷ hồn, trong nháy mắt cũng bị mai một trong nhân gian.



- Ai bảo anh diệt nàng?



Trầm Quân Lăng nói:



- Tôi chỉ là tò mò lai lịch của nàng. Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ là nữ nhân thế nào mới có thể ngủ trong Côn Luân Thần Mộc.



- Nữ nhân gì? Không phải là Lương Lục Châu sao?



Tùy Qua nhìn Hồ Nhất Bát:



- Phải không?



- Sư tôn, việc này…hắc, cái gì mà triều Tấn Lương Lục Châu, chỉ là do tôi bịa ra, tạo chút danh để lấy giá cả tốt.



Hồ Nhất Bát có chút xấu hổ nói:



- Kỳ thật tôi cũng không biết lai lịch khối nữ thi này. Những thi thể thời cổ đại không có chứng minh thân phận, ai biết là ai, còn không phải chỉ vì giá cả nên mới…



- Kháo!



Tùy Qua không nhịn được mắng một tiếng.



- Vậy ông làm sao lấy được quan tài này?



Tùy Qua hỏi Hồ Nhất Bát.



- Là một thủ hạ của tôi lấy được từ Vân Nam, họ không bán ra được nên nhờ tôi đấu giá. Trên thực tế từ hai mươi ba năm trước tôi cũng đã rất ít tham gia đào mồ trộm.



Hồ Nhất Bát giải thích:



- Nghe nói quan tài này bị lũ trôi, nằm trong dãy núi rậm rạp, không ai biết từ huyệt mộ nào xuất hiện.



- Bỏ đi, để tôi dùng Sưu Hồn đại pháp nhìn xem, như vậy sẽ biết quỷ hồn của nàng còn hay không.



Tiểu ngân trùng đột nhiên nói.



- Ngươi?



Tùy Qua nhìn nó:



- Ngươi biết pháp thuật sao?



- Một chút mà thôi.
- Không sao, tôi đã ghi âm lời nói của nàng bằng di động.



Trầm Quân Lăng nói:



- Tôi nhận thức một thiên tài về ngôn ngữ học, để cho hắn nghiên cứu một chút, phiên dịch nội dung, như vậy chúng ta sẽ biết nữ quỷ này có lai lịch gì. Nhưng nếu quỷ hồn của nàng vẫn còn, chúng ta phải làm gì đây?



- Làm sao bây giờ, đương nhiên là tiêu diệt nó!



Tiểu ngân trùng hung tợn nói.



- Không cho phép!



Trầm Quân Lăng kiên quyết.



- Vì sao?



Tùy Qua hỏi, kỳ thật hắn cùng chung ý tưởng với tiểu ngân trùng.



Muốn lấy Bão Phúc Đan Mộc thì phải trục xuất nữ thi.



Như vậy phải tiêu diệt nữ quỷ kia mới được.



- Chúng ta làm vậy chẳng khác gì cưỡng chế di dời sao!



Trầm Quân Lăng phản đối.



- Sao gọi là cưỡng chế di dời?



Tùy Qua khó hiểu:



- Sao tôi nghe không hiểu lời của cô.



- Nếu nữ thi không còn quỷ hồn, chỉ còn lại đống hài cốt tùy tiện xử trí thế nào cũng không sao. Nhưng nếu quỷ hồn của người ta vẫn còn, chúng ta cưỡng chế đuổi nàng đi ra, đây chẳng phải là cưỡng chế di dời sao!



Trầm Quân Lăng nói tiếp:



- Quỷ hồn kia không trêu chọc chúng ta, làm như vậy…tôi cho rằng không đúng! Người không đáng ta ta không phạm người!



Trầm Quân Lăng không biết vì sao lại cảm thán hồng nhan bạc mệnh, vì vậy sản sinh lòng trắc ẩn.



- Có gì mà không đúng chứ.



Tiểu ngân trùng phản bác:



- Nữ quỷ kia ở trong đó lại không thể làm đoạn gỗ kia mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết quả, chẳng khác gì phung phí của trời, giành hầm cầu lại không giải quyết. Huống hồ nữ thi kia nếu rơi vào trong tay người khác, nói không chừng sẽ bị gây sức ép thế nào không biết đâu. Đúng không, Hồ Nhất Bát?