Y Tiên Thiểu

Chương 411 : Đa Lịch Mộc (1)

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Lúc này tiểu ngân trùng đã biến thành một con trùng thật có tài ăn nói.



Nó ra sức như vậy kỳ thật chỉ vì một nguyên nhân: nó muốn ăn linh thảo mới cùng linh dược mới!



- Ách…đệ tử tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn, thật sự không biết.



Hồ Nhất Bát là lão thành tinh, hắn biết không thể đắc tội tiểu ngân trùng, nhưng đồng dạng cũng không dám đắc tội Trầm Quân Lăng.



- Bỏ đi, không cần cãi.



Tùy Qua nói:



- Đoạn Bão Phúc Đan Mộc này đối với tôi có tác dụng thật lớn, tự nhiên cần sử dụng. Nhưng lời của Quân Lăng cũng có đạo lý, nhưng chúng ta cũng không phải cưỡng chế di dời, mà gọi là bồi thường di dời. Đầu tiên tiểu ngân trùng cùng Hồ Nhất Bát cố gắng nghĩ biện pháp cam đoan nữ quỷ kia rời khỏi đoạn gỗ nọ cũng sẽ không tiêu tan. Mặt khác chờ sau khi tôi đề cao xong Bão Phúc Đan Mộc, dựa theo tiêu chuẩn bồi thường di dời của quốc gia bây giờ, bồi thường một cỗ quan tài khác cho nàng ở lại. Quân Lăng, như vậy được chưa?



- Còn dám nói là bồi thường di dời theo tiêu chuẩn quốc gia, tôi thật sự là phục anh.



Trầm Quân Lăng nói:



- Nhưng đây cũng là biện pháp giải quyết.



- Thật là! Lão đại, ngươi chỉ biết nuông chiều nha đầu kia.



Tiểu ngân trùng lẩm bẩm:



- Nếu nhất định cần làm như vậy, thật lãng phí không ít nguyên khí của ta.



- Ít nói nhảm, ngươi làm xong có linh thảo cùng linh dược mặc cho ngươi hưởng dụng.



Tùy Qua hiểu được ý tưởng của tiểu ngân trùng.



- Tiểu ngân trùng, ngươi cũng đừng oán hận. Muốn nói nuông chiều nha đầu kia ta nghĩ chính là ngươi đi. Huống hồ khối nữ thi không rõ lai lịch này làm cho tôi cảm thấy không đơn giản, tạm giữ lại, nói không chừng sẽ có công dụng đâu.



Tùy Qua lại nói.



- Được, bất quá là lãng phí một chút nguyên khí mà thôi. Nhưng chỉ là một nữ quỷ lại có công dụng gì?



Tiểu ngân trùng nói:



- Ta có thể cam đoan quỷ hồn cô gái kia khi rời khỏi quan tài sẽ không bị hồn phi phách tán. Nhưng thân thể của nàng nếu rời khỏi, chỉ sợ cũng không giữ được.




Giang Đào, Cao Phong, Liễu Tiểu Đồng đều mở đèn học khuya.



Trong phòng ngủ có một bếp lò bằng điện, có thể giúp chống đỡ chút khí lạnh.



Vào lúc này Tùy Qua mới từ căn cứ đào tạo thực vật trở về, đi vào phòng ngủ, vừa giũ rơi bông tuyết trên người, sau đó kinh ngạc nhìn cả ba, hỏi:



- Sao vậy, giờ này sao còn chưa ngủ, sáng mai không phải có cuộc thi sao?



- Cậu còn biết sáng mai có cuộc thi ah?



Cao Phong bọc mền nói:



- Tôi còn tưởng rằng cậu đã quên rồi đâu.



- Sao quên được, đối với học sinh mà nói chuyện thi cử làm sao lại quên.



Tùy Qua nói:



- Huống hồ tôi cũng không muốn ở học kỳ đầu tiên đã thi rớt đâu.



- Vậy mà cậu không rớt, đúng là không có thiên lý.



Giang Đào nói:



- Tiểu tử, tôi thấy phần lớn thời gian cậu không hề đi học đi. Cho dù có đi học, cũng chỉ có bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, hình như cậu cũng chưa từng lật qua quyển sách nào đúng không.



- Bỏ đi, Giang Đào, cậu cũng đừng quan tâm, dù ba người chúng ta đều rớt, tiểu tử này cũng không sao cả.



Cao Phong hâm mộ nói:



- Hiện tại người nào không biết Dã Thảo ca là nhân vật có danh nhất Đông đại chúng ta.



- Đừng khoa trương như vậy được không?



Tùy Qua nói:



- Đúng vậy, mặc dù tôi nhận thức hiệu trưởng, nhưng tôi vẫn ưa thích dựa vào chính mình. Không phải chỉ là một cuộc thi cuối kỳ thôi sao, còn chưa làm khó được tôi.