Y Tiên Thiểu

Chương 439 : Chơi ngươi tới hỏng mất (2)

Ngày đăng: 20:53 21/04/20


- Không có gì.



Tùy Qua nói:



- Chỉ là vận khí tốt, lấy được chút linh dược như thế mà thôi. Đúng rồi, hai vị, đã không còn sớm, sao hai người còn chưa đi đây? Chẳng lẽ chuẩn bị lưu lại ăn cơm sao?



- Phải đó.



Đường Vân nói:



- Lưu lại ăn cơm cũng được, Đường gia vẫn rất hiếu khách.



Hai người mỗi người một câu, khiến hai anh em họ Thang muốn nổi điên.



Lúc này Tùy Qua có thể đứng lên, sau đó đi vài bước trong phòng khách, cười nói:



- Vân ca, anh xem, thật sự khỏi hẳn rồi đây.



- Ta kháo! Thật sự khỏi hẳn!



Đường Vân kinh hô:



- Tối nay nhất định phải uống thêm vài chén, chúc mừng một chút!



- Đương nhiên.



Tùy Qua nở nụ cười.



Thang Vân Long thấy một màn như vậy, quả thật hỏng mất, nhìn Thang Vân Bằng nói:



- Ca, đưa khẩu súng cho em, để cho em bắn chết đồ chó hoang này! Để cho em bắn chết hắn! Em không tin hắn còn có thể chết mà sống lại!



Thang Vân Băng cũng giận dữ, lúc này hắn rốt cục hiểu dược mình bị Đường Vân cùng Tùy Qua đùa giỡn.



Nhưng mặc dù là hiểu được, Thang Vân Bằng cũng không thể bão nổi. Lúc này tuy giận dữ, nhưng hắn không có lý do bão nổi. Đúng vậy, người của Thang gia cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng không thể nói mà không giữ lời, nhất là với người của Đường gia. Nếu không Thang gia sẽ mất đi danh dự trong Đế Kinh, nhất định biến thành trò cười của người khác.



Mà trên thực tế nếu chuyện này truyền đi ra, hai anh em họ Thang cũng biến thành trò cười.




- Thang Vân Long, kỳ thật giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì.



Tùy Qua bình tĩnh nói:



- Ở Toàn Tụ Đức tôi bắn anh phát súng, bổn ý là cho anh giáo huấn, ai bảo anh giành chỗ dùng cơm của chúng tôi, còn ở ngay trước mặt bạn bè mình làm chúng tôi không thể xuống đài. Nhưng bổn ý của tôi không phải muốn làm anh tàn phế, dù sao trong Đế Kinh có ai không biết danh hào của Thang gia, tôi cũng không muốn chọc ra đại phiền toái. Mà tôi làm như vậy anh biết tại sao không? Bởi vì tôi dự định đợi khi anh tới cửa làm phiền, thuận tiện ra tay trị liệu cho anh. Nói vậy giữa đôi bên cũng không có thù hận gì đáng nói nữa.



- Anh nói cái gì!



Thang Vân Long hoảng sợ, không nghĩ tới Tùy Qua lại có ý nghĩ như vậy.



- Tôi nói đúng sự thật.



Tùy Qua tiếp tục nói:



- Tôi vốn không nghĩ làm cho anh bị tàn phế, hơn nữa cũng không muốn bị Thang gia trả thù. Cho nên tôi dự định khi anh tới cửa sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho anh, cho nên tôi đã chuẩn bị xong dược vật. Anh có biết dược vật vừa rồi tôi dùng trị liệu chân cho mình kỳ thật vốn là chuẩn bị cho anh.



- Cái gì!



Thang Vân Long thật sự muốn qua đời.



- Phải.



Tùy Qua nói:



- Vốn là chuẩn bị cho anh. Nhưng tôi không nghĩ tới anh trai anh cường thế như vậy, vừa vào cửa đã bức bách chúng tôi làm ra lựa chọn, hơn nữa chỉ cho hai lựa chọn. Cho nên tôi không có cách nào, chỉ đành lựa chọn điều thứ nhất. Vì thế lẽ ra dược vật dùng trên người anh lại phải dùng trên người tôi. Việc này chẳng khác gì anh của anh bắn anh thêm phát thứ hai, đương nhiên nói như vậy kỳ thật có chút quá mức độ. Vì vậy hiện tại yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh của anh thu hồi lời vừa rồi, sau đó nói xin lỗi!



- Vân Long, đừng nghe tiểu tử này nói bậy!



Thang Vân Bằng tức giận đến khóe môi phát run:



- Hắn đang châm ngòi cảm tình giữa anh em chúng ta! Chúng ta đi, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm bác sĩ tốt nhất trị liệu cho em!



Nhưng hiện tại Thang Vân Long căn bản không nghe lọt tai, nói:



- Ca, trước mắt có một cơ hội, em vì sao phải bỏ gần tìm xa? Anh chỉ cần thu hồi lời vừa rồi, nói lời xin lỗi là được. Chuyện đơn giản như vậy, vì sao anh không thể làm?