Y Tiên Thiểu

Chương 562 : Khiêu khích (1)

Ngày đăng: 20:54 21/04/20


- Nói những thứ này làm chi.



Tùy Qua cười nói:



- Quá khách khí rồi. Huống chi, hai cánh tay của anh, ban đầu cũng vì tôi mới bị như vậy. . .



- Tùy huynh đệ, ngàn vạn lần đừng nói những thứ này.



Sơn Hùng nói:



- Quan trọng nhất là, hiện tại tôi lại có một đôi tay mới rồi. Sau này, gặp đám cừu nhân trên đường, bọn chúng cũng không dám gọi lão tử là “Hùng cụt tay” nữa.



Tùy Qua nói:



- Đúng rồi, gọi Mắt Kiếng và Dao Găm tới ăn mừng đi.



- Ăn mừng cái rắm, tên Mắt Kiếng này, lúc này còn không mang rượu đến, để tôi đi giục hắn.



Sơn Hùng bước ra khỏi phòng.



Dao Găm đang gác ngoài cửa, nhìn thấy Sơn Hùng, vui vẻ nói:



- Hùng ca, tay của anh. . . thật sự mọc ra rồi?



- Mọc ra rồi.



Sơn Hùng rất đắc ý nói:



- Cánh tay Tùy huynh đệ cho tôi, còn mạnh hơn tay thật!



- Thật sao?



Dao Găm tựa hồ không dám tin.



- Tới đi, nắm tay cái cậu sẽ biết.



Sơn Hùng không có hảo ý cười cười, vươn tay nắm chặt tay Dao Găm.



- A!



Sơn Hùng khẽ vừa phát lực, Dao Găm lập tức hét lên.



- Thế nào, tin chưa?



Sơn Hùng cười ha ha:
Nói xong, tên cầm đầu xoay người, trực tiếp đi đến quầy ba lấy rượu, bắt đầu thưởng thức.



Một tên cậu ấm khác, nói với Sơn Hùng:



- Ta là Phương Thiểu Văn. Sơn Hùng, ngươi có lẽ đã nghe nói đến danh tiếng của ta?



Tên cậu ấm này thoạt nhìn có chút khí phách, Dao Găm không dám một cước đá bay.



- Phương Thiểu Văn cái gì, lão tử chưa từng nghe nói!



Sơn Hùng khinh thường nói:



- Trừ lão bản ta, người nào trước mặt tử lão tử cũng không quan tâm!



- Thật sao?



Phương Thiểu Văn cười nhạt:



- Như vậy, Tam Giang đường, ngươi có quan tâm hay không?



- Tam Giang đường!



- Mả mẹ nó, không xong rồi, Tam Giang đường muốn vào thành phố Đông Giang rồi!



- Gió tanh mưa máu nữa sao!. . .



Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.



Ba chữ “Tam Giang đường” vừa ra khỏi miệng, rất nhiều tên lưu manh, lập tức kinh hô.



Lại có không ít người, lập tức chạy ra ngoài, hiển nhiên là e ngại danh tiếng của Tam Giang đường, không muốn bị tai ương liên lụy.



Phương Thiểu Văn tựa hồ rất hài lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nói với Sơn Hùng:



- Thế nào, Hùng ca. Ta hỏi ngươi, Tam Giang đường chúng ta ở trước mặt, ngươi có quan tâm hay không?



Sắc mặt Sơn Hùng biến hóa, nhưng lãnh đạm nói:



- Ta nói rồi, trừ lão bản ta, người nào trước mặt ta cũng không quan tâm!



Lúc này đến phiên sắc mặt Phương Thiểu Văn thay đổi, hắn hiển nhiên không ngờ Sơn Hùng lại cuồng vọng đến mức ngay cả Tam Giang đường trước mặt cũng không quan tâm, cả giận nói:



- Sơn Hùng! Ngươi có chủ tâm muốn đối địch với Tam Giang đường hay sao!