Y Tiên Thiểu

Chương 563 : Khiêu khích (2)

Ngày đăng: 20:54 21/04/20


Lúc này, Tùy Qua đang ở trên lầu quan sát cục diện, nghe Phương Thiểu Văn nói lời này, chỉ hận không thể lập tức đi xuống cho người này hai cái tát tai.



Phương Thiểu Văn, Tùy Qua cũng biết .



Ban đầu khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đến thành phố Minh Phủ thu thập Lâm Thập, từng đụng độ với Phương Thiểu Văn trong quán rượu, tên này vừa xuất hiện đã muốn cua Thẩm Quân Lăng, kết quả bị Thẩm Quân Lăng chế ngạo cho một trận. Lúc ấy, nếu như không phải có Triệu Tam gia, Tùy Qua đã sớm động thủ dạy dỗ tiểu tử này rồi. Không ngờ, lúc này hắn lại đến thành phố Đông Giang, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy.



Phải biết rằng, cường long không áp được đầu xà.



Cho dù Tam Giang đường là đệ nhất bang hội thành phố Minh Phủ, nhưng nói cho cùng thành phố Đông Giang vẫn là địa bàn của Cuồng Hùng bang, tên Phương Thiểu Văn này không khỏi kiêu ngạo quá mức rồi.



- Phương Thiểu Văn, ngươi tính làm gì, ngươi có tư cách đại biểu cả Tam Giang đường sao!



Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.



Thanh âm nữ nhân luôn có thể khiến mọi người chú ý.



Ngay cả Tùy Qua cũng không ngoại lệ.



Tùy Qua nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo da màu đen, đi giày cao gót, tết tóc đuôi ngựa, vóc người bay bổng xuất hiện ở giữa sân, trong ánh mắt của mọi người, ngạo khí đi về phía Phương Thiểu Văn.



- Ồ, đây không phải Mục Ngọc Thiền của Độc Giao bang sao.



Tùy Qua tự nhủ.



Mục Ngọc Thiền, chính là cháu gái của Triệu Tam gia, lúc trước Tùy Qua từng hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố cô gái này. Cho nên, ban đầu khi tỷ võ với Mục Ngọc Thiền, Tùy Qua cũng hạ thủ lưu tình.



Mục Ngọc Thiền đi tới trước mặt Phương Thiểu Văn, khinh thường nói:



- Phương Thiểu Văn, ngươi cũng thấy rõ, nơi này là thành phố Đông Giang, không phải là thành phố Minh Phủ. Ngươi muốn đùa bỡn uy phong ở chỗ này, ngươi đến nhầm chỗ rồi!



- A, ta tưởng là ai, thì ra là Mục Ngọc Thiền, Mục tiểu thư.



Phương Thiểu Văn bình thản nói:



- Mục tiểu thư, ta nghe nói ngươi vẫn lăn lộn ở thành phố Đông Giang, thậm chí ngay cả một thành phố nhỏ bé như Đông Giang, ngươi cũng không cách nào thống nhất, lại còn muốn tới tiếp quản nhị đường khẩu của Tam Giang đường, ngươi thật sự giống như A Kiều, rất ngu rất ngây thơ!




Phương Thiểu Văn thấy thời cơ rất nhanh, không đợi Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, liền mang theo một người cuống quít xông ra ngoài, tránh khỏi kết quả bị tống đi.



Mục Ngọc Thiền nhìn cục diện trước mắt, có chút không biết làm sao.



- Cô bé, làm sao suốt ngày chỉ biết đánh nhau vậy.



Thanh âm của Tùy Qua chợt vang lên bên tai Mục Ngọc Thiền. Lúc này Mục Ngọc Thiền mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tùy Qua đã xuất hiện trước mặt nàng.



- Ai cần ngươi lo!



Mục Ngọc Thiền hừ lạnh một tiếng:



- Ngươi cho mình là ai a! Còn nữa, đừng lấy Tam thúc ra dọa ta. Hừ, sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, thống nhất thành phố Đông Giang này!



Sau khi nói xong, Mục Ngọc Thiền nghênh ngang rời đi.



- Nha đầu này thật cứng đầu!



Sơn Hùng nói với Tùy Qua:



- Tùy huynh đệ, tôi vất vả lắm mới có được hai cánh tay, cậu cũng không cho tôi một cơ hội biểu hiện?



- Bây giờ anh còn chưa khống chế tốt lực đạo, tôi sợ anh đánh chết đám nhãi nhép đấy.



Tùy Qua cười nói.



- Hắc, thì ra là như vậy. Vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn mừng chứ?



Sơn Hùng nói.



- Mọi người đi ăn mừng đi, tôi sợ không có phúc uống rượu rồi, lại chọc tới phiền toái.



Vừa nói, ánh mắt Tùy Qua vừa nhìn về phía cửa.