Y Tiên Thiểu
Chương 564 : Thiện ác tất báo (1)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Ở cửa “Nhân gian tiên cảnh”, xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp.
Mặc dù nơi này cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân trước mắt này, vẫn khiến mọi người có một loại cảm giác kinh diễm.
Vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Hưu!
Lúc này, trong quán có một người huýt sáo trêu chọc nữ nhân kia.
Bốp!
Tiếng huýt sáo vừa vang lên, Sơn Hùng đã trực tiếp tát tên thanh niên bay ra ngoài.
- Quả nhiên chưa khống chế được lực đạo.
Sơn Hùng nhìn bàn tay mình nói.
Những người còn lại thấy Sơn Hùng lão đại tự mình xuất thủ, làm sao còn dám càn rỡ, nhất thời yên tĩnh lại.
Tùy Qua nhìn nữ nhân kia, tiến lên cười nói:
- Lam đại chủ biên, năm mới vui vẻ.
- Vui vẻ cái đầu anh! Làm gì có ai vui vẻ như anh, tới đây uống hoa tửu!
Lam Lan hừ một tiếng.
Nhưng, khóe miệng của nàng vẫn treo nụ cười.
Tùy Qua biết, nàng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên tiến lên thấp giọng nói:
- Lam tỷ, ra ngoài nói chuyện đi.
- Còn ra ngoài nói chuyện, giả bộ văn hóa sao?
Lam Lan liếc nhìn Tùy Qua, nhưng vẫn dựa theo ý tứ của Tùy Qua, ra ngoài cửa “Nhân gian tiên cảnh” mới nói:
- Được rồi, Tùy đại thiếu, thời gian này anh thật tiêu sái, vừa qua năm mới đã đến nơi này uống hoa tửu rồi.
- Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.
Tùy Qua cười giải thích:
- Tôi tới đây chữa bệnh cho người ta.
- Chữa bệnh cho người ta?
Lam Lan ra vẻ kinh ngạc:
- Nơi này không phải là bệnh viện, những người tới đây đều dư thừa tinh lực. Này, không phải anh tới đây khám bệnh hoa liễu chứ?
- Xem cô kìa, nghĩ phức tạp như thế làm chi.
Tùy Qua nói:
- Xe của cô đâu? Lên xe rồi nói chuyện.
- Không được, nói rõ trước rồi mới có thể lên xe.
Lam Lan nói:
- Đợi một lát, tôi mở cửa cho hai người.
Văn Đại Gia nói, vội vàng mở cửa cho Tùy Qua và Lam Lan.
- Văn Đại Gia, chúng tôi đến chúc tết hai người, không ngờ lão lại ngủ sớm như vậy.
Tùy Qua nói.
Lam Lan đưa một số thứ mua trên đường cho Văn Đại Gia.
- Cảm ơn. . . Cám ơn hai vị quan tâm.
Văn Đại Gia ai thán:
- Nhưng hai người nhìn tình cảnh nhà tôi đấy, làm gì còn tâm trạng đón mừng năm mới. Được rồi, tôi không nói những chuyện này nữa, tránh làm hai người không vui.
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- Hôm nay đầu tiên tôi tới chúc tết hai người, thứ hai là nối chân cho Quốc Cường đại ca.
- Nối chân?
Văn Đại Gia cảm giác lỗ tai của mình như có vấn đề:
- Chân của Quốc Cường đã bị cưa đứt, làm sao nối được nữa?
- Cái này, lão không cần quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi đi nói chuyện với Quốc Cường đại ca. Văn Đại Gia, lão ở ngoài nói chuyện với Lam chủ biên, nhiều nhất hơn một giờ, bảo đảm Quốc Cường đại ca có thể đứng dậy.
- Thần kỳ như thế, vậy anh phải cho tôi xem.
Lam Lan nói.
- Được rồi, đây là chuyện liên quan đến bí mật y thuật của tôi, không thể cho cô nhìn được.
Tùy Qua cười nói:
- Cô là ký giả, vạn nhất cô tiết lộ, vậy sau này y thuật độc môn của tôi còn gì là bí mật nữa.
- Hừ! Anh không để tôi nhìn không xong đâu.
Lam Lan cong miệng nói.
- Thật ra, bởi vì quá trình trị liệu quá mức ghê rợn, tôi ngại làm cô sợ thôi.
Tùy Qua nói.
- Xin anh, tôi là người viết báo, tràng diện máu tanh gì còn chưa từng thấy. Hiện trường tai nạn xe cộ, hỏa hoạn, còn chưa đủ kinh khủng sao?
- Được rồi, cô muốn xem thì xem, nhưng đợi lát nữa cũng đừng té xỉu.
Tùy Qua nói.
Lam Lan là một nữ nhân rất có chủ kiến, một khi hạ quyết tâm, đương nhiên rất khó sửa đổi. Cho nên, Tùy Qua cũng không thể khuyên thêm.