Y Tiên Thiểu
Chương 79 : Thuốc dán, không mang họ Tùy rồi
Ngày đăng: 20:50 21/04/20
Lão địa chủ nhìn hai người, vẻ mặt tràn đầy cảm khái:
- Tùy tử, Tiểu Hoa, chuyện của hai người các ngươi, là gia gia tác hợp. Chuyện này ta không trưng cầu ý kiến của Tùy nhi, hơn nữa Tiểu Hoa còn nhỏ tuổi, cho nên chuyện của các ngươi, gia gia cũng không miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên.
Tùy Qua và Ngưu Tiểu Hoa cùng gật đầu.
- Tiểu Hoa muốn đi học, gia gia nhất định sẽ liên lạc cho cháu, nhất định có thể cho cháu đến trường học sách.
- Tùy nhi. Ta cũng nói trước, cho dù ta khuất núi, cháu cũng không được khi dễ Tiểu Hoa, cô ấy là một cô nương tốt, nếu cháu không thể cưới cô ấy, cũng phải đối đãi như muội muội!
- Gia gia, ông yên tâm, Tiểu Hoa đã bước vào Tùy gia chúng ta thì chính là người nhà của ta!
Tùy Qua đáp ứng nói.
- Ừ, như vậy ta an tâm.
Lão địa chủ nói:
- Ngoài ra, chuyện cái chân của ta, hai người các ngươi tạm thời không nên tuyên bố ra ngoài.
- Tại sao?
Tùy Qua và Ngưu Tiểu Hoa đều không hiểu nhìn lão địa chủ.
- Trong một đêm, cái chân què mấy chục năm của ta bỗng nhiên khỏi. Cháu nói xem, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Lão địa chủ nhắc nhở Tùy Qua.
Tùy Qua hiểu suy nghĩ của lão địa chủ, lại nói:
- Vậy ông định làm thế nào? Cũng không thể giả vờ bị què mãi?
- Cho nên, ta tính toán làm một tuồng kịch.
Lão địa chủ nói:
- Đợi ngày nào đó trời mưa, ta giả bộ ra ngoài đi bộ một vòng, sau đó ngã từ trên núi xuống, nằm trên giường mấy ngày, sau đó ta nôn nóng chạy chữa, tùy tiện tìm mấy bác sĩ điều trị một trận, dĩ nhiên ta không uống thuốc của bọn họ. Sau đó, từ từ, ta gặp phúc trong họa, chân cũng từ từ khỏe lại.
- Đúng. Chủ ý này rất tốt, nhưng có thể thêm chút cải biến.
- Tôi là Tùy Qua, nghe nói hôm qua anh tới tìm tôi?
Lý Minh Ý nghe thấy là Tùy Qua, trên mặt nhất thời hiện ra nụ cười đắc ý âm hiểm, đứng dậy bò xuống giường, đi tới bên cửa sổ, nói:
- Không sai, Tùy Qua đồng học, tôi thật sự có tin vui rất lớn cho cậu.
- Xin nói.
- Cao dán bí chế của nhà cậu, còn chưa xin độc quyền đúng không?
Lý Minh Ý đắc ý hỏi.
- Đúng.
- Cho nên, tôi làm một việc thiện, thay các người xin độc quyền.
Lý Minh Ý càng tỏ ra đắc ý, không nhịn được bật cười thành tiếng:
- Nhưng, sau khi xin độc quyền thuốc cao dán có thể không mang họ Tùy nữa. Đây chính là tin vui tôi muốn báo cho cậu?
- Xin nói rõ một chút.
- Bây giờ có phải cậu rất căm tức, có phải rất ảo não? Có phải rất hận tôi hay không?
Lý Minh Ý cười nói:
- Tùy Qua, cậu chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, lang trung giang hồ bất nhập lưu, muốn đấu với tôi còn kém lắm!
- Nói như vậy, anh đã chế ra rồi thuốc cao dán đồng dạng?
- Dĩ nhiên. Đừng quên, tôi xài một ngàn đồng mua từ trong tay cậu hai tờ cao dán.
Lý Minh Ý nói:
- Cậu không phải bán cho tôi với giá cao rất vui vẻ sao? Đáng tiếc cậu tuyệt đối không nghĩ tới, tôi đã đưa thuốc dán của cậu cho một người bạn chuyên chế thuốc, hắn đã phá giải phương thuốc cao dán của cậu thành công, hơn nữa chế thành thuốc dán đồng dạng. Không chỉ như thế, quyền độc quyền của chúng tôi sẽ xuống rất nhanh. Đến lúc đó, cậu biết ý nghĩa như thế nào không?
- Đầu óc tôi ngu đần, làm phiền anh nói rõ hơn một chút.