Yên Tri Phi Hồ

Chương 5 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Editor: Lặng



Beta: Ame



Lúc này, Thiên Lang đang bị bầy sói điên cuồng bao vây, tên nỏ đã dùng hết, ám khí thiết liên tử lại nhỏ nhẹ, dưới tình thế cấp bách khó mà gây được vết thương trí mạng, mà ngược lại còn càng kích thích tính hung tàn của dã thú. Bọn chúng vây đánh thành từng tầng từng lớp, không để cho hắn có thời gian rảnh rỗi để bắn ám khí. Thiên Lang vung trường kiếm, giữa lúc chiến đấu kịch liệt thì cổ tay trái bị một con sói hung ác cắn, cây đuốc nhỏ cũng không giữ được mà rơi xuống đất. Hắn trở tay chém ngang lưng con sói kia một kiếm, dĩ nhiên là cây đánh lửa cũng theo đó mà tắt. Xung quanh chìm vào bóng tối, mặt trăng lặng lẽ nhô lên treo trên cao, trong nháy mắt đó hắn chỉ kịp nhìn thấy đàn sói nhìn mình với ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.



Không có ánh lửa, bầy sói cũng không kiêng dè nữa, không để cho Thiên Lang có cơ hội thở dốc, chúng vừa rú lên vừa cùng nhau bắt đầu tấn công. Đã hết đường lui, Thiên Lang ra sức vung trường kiếm trong tay, nhưng đao kiếm sắc bén lại không chống lại được lũ sói hung bạo. Không bao lâu sau trên người hắn đã có vài vết thương do bị cắn, đau đớn khiến thân thể bắt đầu chậm chạp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió đằng sau hắn liền vội vàng né tránh, ngay sau đó trên vai liền cảm thấy đau nhức, thì ra một con sói hung ác cắn lén. Hắn trở tay đập nát xương sọ của nó, con sói chết rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bị đồng loại chia nhau xé xác ăn, còn kiếm của hắn giữa lúc đánh nhau lỡ tay rơi xuống đất rồi.



Mắt Thiên Lang lạnh lùng híp lại, giữa bóng tối lờ mờ thấy còn hai mươi mấy con nữa, hắn gần như giết chết một nửa nhưng vô ích, mất vũ khí chẳng khác nào mất trợ thủ đắc lực, đánh tay không với sói hoang chẳng khác nào tìm đường chết.



Bàn tay dính máu của bầy sói và của chính mình, lúc này hắn và bọn sói đã hợp thành một thể, tính mạng dường như đã dạo một vòng, lại nhớ tới lúc mới được sinh ra.



Cái chết kích thích tất cả sự tàn bạo trong lòng, Thiên Lang ngửa mặt lên trời kêu lớn, một lần nữa xông vào đàn sói, chiêu chiêu tàn nhẫn ác độc được tung ra, cuối cùng khiến đàn sói tản đi khắp nơi. Đang chiến đấu đến mất cả lý trí, chợt nghe ở xa xa một trận tiếng vó ngựa dồn dập, bầy sói trầm giọng rú lên lộn xộn, cùng nhau lui lại phía sau, Thiên Lang cảm thấy nghi ngờ, quay đầu lại liền thấy có ánh lửa lấp lánh phi tới trước mắt, con rồng lửa ấy chạy một đường trong nháy mắt đã đến trước mặt, Nhiếp Dao quát: “Lên ngựa!”



Không kịp ngẫm nghĩ, Thiên Lang nhảy lên ngựa, ngựa quay lại chạy nhanh, Nhiếp Dao giơ tay lên, rồng lửa trong tay trở lại không trung, giữa chừng cắt thành vô số tia lửa, ầm ầm hạ xuống đem đàn sói vây ở giữa, là áo da cừu của y, trong tay y còn có chiếc áo khoác đang bốc cháy, ở trên không múa may, giống như một con rồng nhẹ nhàng đi lại giữa đám lửa khiến người hoa mắt, ép đàn sói phải chạy đi thật xa.



” Dao Dao!” Mới dạo qua một vòng giữa sống và chết, Thiên Lang thấy phảng phất giống như đã qua mấy đời, đưa tay gắt gao ôm Nhiếp Dao vào trong lòng ngực, dựa sát vào người y, hắn lẩm bẩm nói: “Ban nãy ta đã nghĩ sẽ không thể nhìn thấy ngươi nữa.”



Chỉ cảm thấy thân mình y hơi hơi cứng đờ, sau đó thản nhiên nói: “Sau này đừng cậy mạnh là anh hùng nữa, đừng đem tính mạng tặng cho người không liên quan gì đến mình, không đáng!”



“Vì ngươi, đáng!” Dựa vào hõm vai Nhiếp Dao, khóe miệng Thiên Lang hiện lên nụ cười: “Ngươi xem, không phải ngươi cũng lo lắng cho ta mới quay lại sao? Bây giờ, chúng ta làm thế nào để thoát khỏi truy đuổi của lũ sói đây?”



Nhiếp Dao vẫy vẫy áo khoác đã cháy hết rồi tiện tay vứt đi, nghe được tiếng sói rú ở đằng sau sắp đến gần, y khẽ nhíu mày, ánh lửa chỉ có thể tạm thời ép bầy sói bức đi xa, cho bọn họ nhân cơ hội đó thoát đi nhưng đúng là vẫn sẽ bị đuổi theo, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.



Giơ roi phóng ngựa, y hét: “Hỏa Nhĩ, nhanh chút nữa, trở về ta cho ngươi ăn loại cỏ tốt nhất.”



Dường như đã nghe hiểu lời của Nhiếp Dao, Hỏa nhĩ hí dài chạy một mạch, dĩ nhiên khi phi như bay như vậy, mặc dù không thể đem bầy sói bỏ lại hoàn toàn, nhưng cuối cùng cũng giãn ra một khoảng cách, cả hai người đều biết đây là biện pháp tự cứu duy nhất. Kéo dài thời gian, đấu với bầy sói về năng lực kiên định.



Từ đầu đến cuối không chịu buông tha con mồi sắp tới tay, đàn sói đuổi sát không tha ở đằng sau, rốt cục khoảng cách của hai bên ngày càng gần, con ngựa ra sức chạy nhanh cũng bất giác đã chạy vào một vùng cát vàng, đất cát mềm mịn cuốn lấy vó ngựa, nó chạy nhưng không thể di chuyển, trong tiếng hí dài đột nhiên giơ móng trước lên, Nhiếp Dao vội kéo lấy cương ngựa, gắng gượng kéo nó chạy nhanh về phía trước một đoạn đường, ngựa lại càng nóng nảy vùng lên, liên tục đạp vó ngựa, Thiên Lang nói: “Ngựa không bình thường.”



Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bầy sói đã dừng lại ở phía xa, tiếng tru không ngừng cũng không tới gần nữa. Có thể làm cho vua của thảo nguyên – loài sói sợ hãi như vậy, vùng đất này chắc chắn có sự quỷ dị, Nhiếp Dao mới vừa nghĩ tới đây bông nhiên cảm thấy phía dưới trống không, thân ngựa bị cát vàng vùi lấp bên trong, bi thương kêu một tiếng rồi ngã xuống, Nhiếp Dao và Thiên Lang không ổn định được thân thể, giống con ngựa cùng nhau rơi vào đống cát vàng, đất cát quay cuồng trong nháy mắt đã đem bọn họ nuốt hết.



Dưới ánh trăng vắng lặng bầy sói im lặng nhìn chăm chú cảnh tượng kỳ quái trước mắt, cuối cùng biết con mồi đã rơi vào vùng đất chết, Lang Vương phát ra một tiếng rú dài, dẫn đầu đàn sói nhanh chóng rời đi, ánh trăng chiếu rọi lên vùng cát vàng mênh mông, im ắng tĩnh mịch, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.



Nhiếp Dao theo cát lún không ngừng rơi xuống, trước mắt tối đen như đã chết, rất lâu sau sự quay cuồng mới dừng lại. Y mò lấy cây đánh lửa, thấy Thiên Lang và ngựa rơi ở bên cạnh, có cát mịn làm đệm lót, tất cả đều không bị thương.



“Cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt sói.” Nhờ ánh lửa mỏng manh, Nhiếp Dao quan sát nơi mình đang ở. Bốn phía u tối, trên tường đá vẽ rất nhiều đồ đằng cổ quái mà y xem không hiểu, thầm nghĩ đó hẳn là văn tự của dị tộc, phía trước có hành lang nhưng không biết tới đâu, trong không gian tràn ngập một mùi quái dị, giống mùi nấm mốc từ rất lâu rồi.



“Đây là chỗ nào?” Y thì thào hỏi.



“Mộ địa Quỷ Ngao.” Chó Ngao tàn nhẫn đến ngay cả sói hoang cũng phải sợ hãi mà lùi bước, Quỷ Ngao lại càng là vương trong loài chó Ngao này, nhớ tới nửa tấm bán đồ đang ở trong ngực mình, Thiên Lang nói. Hình như hắn đã tìm được mục tiêu ở dưới tình huống không dự đoán được.



*Quỷ Ngao:



Nhiếp Dao nhếch mày không hỏi tới nữa, đem cây đánh lửa đặt ở một bên, lấy ra gói thuốc đưa cho Thiên Lang và Hỏa Nhĩ băng bó vết thương. Vết thương ở chân ngựa là do chạy nhanh mà nứt ra, không nghiêm trọng lắm, Nhiếp Dao nắm lấy tai nó nói nhỏ một lúc nó đã ngoan ngoãn nằm xuống, bôi thuốc xong lại lấy lương khô mang theo bên người bóp nát với viên thuốc đút cho nó, đó là thuốc bổ để bổ sung thể lực, trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ này, ngựa và nước đều quan trọng như nhau.



Thấy ngựa yêu đối với Nhiếp Dao ngoan ngoãn và nhu thuận khác thường, Thiên Lang cười hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi nó là Hỏa Nhĩ?”



“Bởi vì cạnh lỗ tai của nó có một túm lông màu đỏ.” Nhiếp Dao giúp Thiên Lang đắp vết thương, nói.



“Ngựa của ta tên là Truy Phong.” Thiên Lang hơi phiền muộn,Truy Phong là cái tên vang dội như vậy lại, chẳng hiểu làm sao lại bị Dao Dao đổi thành Hỏa Nhĩ.



“Hỏa Nhĩ cũng rất sáng sủa mà, không hay sao?”



“Hay! Vô cùng hay!” Thiên Lang đối với văn vẻ cũng không thành thạo, nhưng mà nếu Nhiếp Dao đã nói hay, hắn sao có thể không đồng ý, ngay lập tức gật đầu liên tục. Thế là, bởi vì chủ nhân chân chó mà con ngựa đáng thương lại phải mang cái tên Hỏa Nhĩ này cả đời.



Vết thương trên người Thiên Lang đều rất nghiêm trọng, có mấy chỗ sâu đến có thể động vào xương, có thể thấy được là nanh sói lợi hại như thế nào, trên người hắn hầu như dính đầy máu đỏ, nhưng vẫn như trước nói nói cười cười, Nhiếp Dao khỏi cần kiên nhẫn với người dũng mãnh mạnh khỏe như hắn, đắp thuốc hỏi: “Nội lực của ngươi rất tốt, đã từng được danh sư chỉ bảo phải không?”
”Đau….” Con sói này không biết nhẹ nhàng là gì sao? Nhiếp Dao hơi nhíu mày muốn đẩy hắn ra, cũng bất giác cảm thấy tâm thần rung động, dường như có hơi nóng theo nụ hôn thân mật kia chảy vào nội tâm. Một chút đau đớn hóa thành liều tình dược tốt, từng chút từng chút kích thích giác quan của y, thật có phần lưu luyến sự làm càn của Thiên Lang.



Hai cái lưỡi quấn vào nhau, hương vị nước bọt ngọt ngào tràn đầy trong miệng, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, Nhiếp Dao xấu hổ đỏ mặt, mơ hồ cảm thấy rằng như vậy không ổn nhưng đã bị nụ hôn nhiệt tình thoải mái khiêu khích làm toàn thân tê dại mềm nhũn giống như có lửa đốt, tim đập nhanh kịch liệt. Dường như không bằng lòng với việc chỉ đơn thuần hôn môi, Nhiếp Dao chủ động dựa lên, đưa tay ôm lấy cổ Thiên Lang, da thịt lại gần trên người hắn chậm rãi chà xát.



”Dao Dao…..” Nhiếp Dao nhiệt tình làm cho Thiên Lang thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), chỉ cảm thấy bụng dưới nóng rực, rốt cuộc không khống chế được mà thò tay vào vạt áo y xoa bóp bừa bãi, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà truyền ra nhẹ nhàng đả động trái tim hắn, làm cho thần trí hắn thanh tỉnh.



Tim đập thình thịch, luồng nhiệt theo mạch máu toàn thân rất nhanh đã trở nên hỗn loạn, đánh trống reo hò muốn phát tiết dục vọng nguyên thủy, hắn mờ mịt ngẩng đầu, thấy sắc mặt bản thân trong gương hiện ra một màu đỏ đậm quỷ dị, con dã thú tàn bạo như ẩn như hiện trong mắt khiến hắn cả kinh, vội vàng đẩy Nhiếp Dao đẩy ra, đè lại vai y nôn nóng gọi: ”Dao Dao, tỉnh tỉnh!”



Bị gọi khẽ, thần trí Nhiếp Dao hơi rõ ràng, nâng tay vò vò cái đầu hỗn loạn, thở dốc nói: ”Thuốc này mùi rất kỳ quái, đó không phải thuốc của ta….” Tính y trời sinh nhạy bén, nếu đổi lại lúc bình thường khi y ngửi được hương thơm lạ lùng như vậy nhất định sẽ có sự cảnh giác. Chẳng qua lúc đầu buồn bực việc bị Thiên Lang cự tuyệt, sau lại lấy dược bôi vết thương, mùi thuốc làm lẫn lộn khứu giác của y. Giờ phút này y chỉ cảm thấy xung quanh toàn mùi hương thanh nhã thoang thoảng, tâm bị quấy nhiễu đến lo lắng không chịu nổi, biết rõ là không thể hô hấp rồi lại nhịn không được há to miệng thở dốc để bình ổn rung động trong lòng.



Bên cạnh là cây nến tỏa ánh sáng nhè nhẹ, trong lòng Nhiếp Dao rùng mình, đoán được cái mùi hương quái dị kia là do cây nến gây ra, ánh nến trải qua trăm năm bất diệt, y vốn có chút khó hiểu. Chỉ vì muốn có ánh sáng nên vẫn cứ châm, bây giờ muốn dập tắt hiển nhiên là làm chuyện vô ích.



“Mau rời khỏi đây!” Đây là ý nghĩ duy nhất, Nhiếp Dao giãy dụa giãy dụa lại thấy tay chân như nhũn ra nặng nề mà ngã xuống đất, bị người nhìn thấy mình ngã kiểu này, ở trong lòng y mắng chính mình ngu ngốc đồng thời cũng tiện thể mắng to tên Quỷ Ngao đê tiện, thấy Thiên Lang muốn tiến lên đỡ vội mắng: ”Cút ngay! “



Tình dục trong người giống như thủy triều thay nhau nổi lên, mồ hôi rơi xuống như mưa. Là người thường xuyên đi tìm vui vẻ nên y đương nhiên biết phản ứng này có ý nghĩa gì. Giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cực lực suy nghĩ phương pháp đối phó, trong đầu lại không tự kìm nén được mà nghĩ đến những bức đông cung đồ được vẽ trên vách đá, trong lúc nhất thời chỉ làm cho y cảm thấy bụng dưới giống như bị lửa đốt, toàn thân vì phải kiềm chế mà hơi run rẩy, tâm thần nhộn nhạo không kiềm chế được mà trở mình.



Vừa rồi thực ra Thiên Lang chỉ là đơn thuần muốn đỡ y, hắn chưa biết đến phong nguyệt, mặc dù bây giờ tinh thần cũng khó mà đè xuống được nhưng hắn đối với phản ứng của thuốc không mãnh liệt như Nhiếp Dao. Bị trách cứ hắn liền tránh sang bên cạnh, thấy y chống hai tay, thân hình thon dài chà xát với mặt đất không ngừng, phát ra tiếng thở dốc động tình, chiếc áo mỏng manh vì giãy dụa mà tuột ra một nửa. Chiếc lông vũ của chim ưng màu xanh gốm trên vai cũng di động theo đó, sóng nước lóng lánh trong con ngươi đen như mực tràn ngập sự hấp dẫn.



Lý trí không thể ngăn cản cảm giác trong lòng, hắn không tự kìm hãm được mà nghĩ lại quá khứ, tay cũng không nhịn được mà chạm vào người y.



”Biến, cút ngay!” Bị Thiên Lang chạm vào làm cho *** trong tâm trí mà Nhiếp Dao vẫn cố gắng chống cự trong nháy mắt sụp đổ, ngoài miệng thì nói hắn cút đi nhưng tay lại vội vàng bám vào trên cánh tay hắn. Dục vọng bừng bừng nhanh chóng bức y đến phát điên mất rồi, mùi máu tanh y vốn chán ghét vậy mà giờ phút này lại tràn ngập sự hấp dẫn trí mạng làm cho y không tự chủ được mà dựa vào, giữa lúc hoảng hốt lại chỉ nghe thấy Thiên Lang nói: “Ngươi khó chịu như vậy, để ta giúp ngươi không tốt sao?”



Y biết rõ đây không phải lựa chọn tốt, thế nhưng khi dục vọng giống như dã thú lao ra khỏi sự trói buộc, thân thể và lý trí đã không phân được trái phải. Y mờ mịt gật đầu, ngay lập tức môi lưỡi đã bị gắt gao chiếm đoạt mang theo cảm giác hít thở không thông đánh sâu vào. Tiếp theo trên người mát lạnh, vạt áo bị kéo xuống, tay Thiên Lang càn rỡ mà chạm vào thắt lưng của y, rồi vuốt nhẹ dọc theo da thịt non mềm đến trước ngực y xoa bóp, sau đó cúi người xuống ngậm nơi đã sớm cứng rắn kia mà dịu dàng gặm cắn.



Trong cơ thể khoái cảm lớn lao bắt đầu bùng nổ, Nhiếp Dao ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ, giữa hai chân rã rời, mà đầu gối của Thiên Lang đã ở chỗ bụng dưới của y, đem chân y tách ra, phân thân bị đầu gối chà xát mà lại gắng gượng đứng lên, quần áo ẩm ướt, truyền đến hơi nóng. Tay Thiên Lang đi xuống dò xét xuống dưới cầm lấy bộ vị yếu ớt kia, thân mình lập tức trầm xuống, ép chặt y ở trên mặt đất.



Nhiếp Dao rùng mình mở mắt ra đối diện với ánh mắt của Thiên Lang, con ngươi lóe ra sự lạnh lẽo tàn bạo và dục vọng nguyên thủy thuộc về loài dã thú hoang dã, mãnh liệt và hung bạo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đem mình xe thành mảnh nhỏ. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi khó hiểu, đối phương chế trụ thắt lưng khiến y muốn đẩy hắn ra, chính mình mới là người săn bắn và hắn mới chính là con mồi mà…..



Cổ tay bị túm lại đè sang bên cạnh, quần áo ngay lập tức bị giật xuống toàn bộ, thời gian dài đi săn đã luyện ra cho y sự dẻo dai, bàn tay ở trên người y bừa bãi di chuyển, chỗ bị sờ truyền đến cảm giác tê dại sâu sắc. Như ngọn lửa lan ra đồng cỏ, hắn từng chút từng chút khiêu khích dục vọng của y, sự đụng chạm bá đạo của nam nhân đang gián tiếp chứng minh sự dũng mãnh của bản thân. Không để cho y có bất kỳ sự phản kháng nào, *** mãnh liệt khiến nam nhân xuống tay không biết nặng nhẹ. Nhiếp Dao đau đến nhăn lại lông mày, do dự xem có nên phản kích hay không, nhưng ý niệm trong đầu này ngay lập tức đã bị hơi nóng thình lình xảy ra đá bay, Thiên Lang vuốt ve dục vọng của y, tình dược kéo dài thổi đi thần trí của y, cùng với thân thể đối phương dây dưa một chỗ rất nhanh liền đem nhiệt tình phát tiết ra



Phát tiết xong tạm thời giảm bớt tình và sức lực, Nhiếp Dao mệt mỏi nằm trên mặt đất, nhưng lại bị Thiên Lang nhanh chóng ôm lên tiếp tục triền miên hôn môi, chân cũng bị tách ra, tay hắn mơn trớn tiểu huyệt rồi dò xét vào trong cơ thể y.



Nhờ có dịch thể làm trơn, Nhiếp Dao cũng cảm thấy được quá đau nhưng y không thích cảm giác bị động này, từ trước đến nay y đều là người chủ động, giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của đối phương, đáng tiếc hắn không để ý tới y. Vách tường non mềm bên trong thật sâu hút lấy ngón tay Thiên Lang, hắn dứt khoát bỏ thêm hai ngón tay tiếp tục thăm dò vào bên trong.



Đau đớn trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Nhiếp Dao sợ run, địa phương chưa bao giờ được khai phá qua chịu không được sự đối đãi không lưu tình, khu vực mẫn cảm trong cơ thể bị ngón tay đụng chạm ác ý lập tức không kiềm chế được mà co rút. Y nhịn không được mà phát ra tiếng thở dài, rung động theo ngón tay gảy mà truyền đến từng đợt, hương thuốc nhàn nhạt làm cho dục vọng vừa mới xìu xuống lại ngẩng đầu lần nữa, dịch thể ào ạt chảy xuống, tràn đầy cái tay ẩm ướt đang cầm phân thân kia, y khàn giọng nói: “Đủ rồi……”



Giọng nói triền miên lưu luyến mới là tình dược mị hoặc nhất, mày kiếm của Nhiếp Dao nhíu lại, biểu có chút đau đớn nhưng nhiều hơn chính là mê ly xinh đẹp, sóng nước lóng lánh. Con ngươi đen như mực xuyên qua ánh sáng nhìn hắn làm cho Thiên Lang rốt cuộc nhịn không được mà rút ngón tay ra, đem đỉnh dục vọng để tại cúc huyệt xinh đẹp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm vọt đi vào.



“A………”



Sự đau đớn xé rách trong chớp mắt hung hăng va chạm vào trong lòng Nhiếp Dao, y tự nhận bản thân không phải kẻ yếu, nhưng phần đau đớn này làm cho y có một loại khát vọng chịu khuất phục, sóng mắt lóng lánh, cuối cùng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, y nhắm mắt lại chịu đựng những va chạm không thương tiếc của đối phương. Nếu nói đây là hoan ái, chẳng bằng nói là một trận săn bắn tàn nhẫn mà hung mãnh.



Không có một tia khoan dung cho đường sống, vừa ra tay liền không hề cho con mồi có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Giữa sự hoảng hốt, trước mắt Nhiếp Dao dường như xuất hiện hình ảnh một con Hỏa Hồ Ly đang cố hết sức chạy trốn trong cánh đồng bát ngát, mưu toan thoát khỏi sự truy sát của Thiên Ưng nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Đúng là thần hồn nát thần tính, chim ưng vốn là một loài vật tàn nhẫn……



Có tình dược trợ giúp, Thiên Lang rất nhanh đã nhiệt tình phát tiết trong cơ thể Nhiếp Dao. Thần trí dần dần rõ ràng, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt Nhiếp Dao ẩm ướt, cuống quýt đưa y kéo vào trong lòng rồi hôn xuống những giọt nước mắt đọng trên má y, hỏi: “Có phải hay không ta làm đau ngươi?”



” Không có việc gì………” Sự kiêu ngạo của một hoàng tử khiến y không thể cúi đầu, Nhiếp Dao miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đau đớn tạm thời ngăn chặn lại dục vọng vọt lên, bây giờ y chỉ thầm nghĩ người kia sớm một chút chấm dứt trận chiến thống khổ này, còn những cái khác thì tạm thời vứt sang một bên đã.



“Đừng như vậy, ta sẽ nhẹ một chút.”



Mặt Nhiếp Dao tái nhợt làm cho Thiên Lang nhìn thấy mà đau lòng, cúi đầu triền miên hôn sâu rồi lại cầm phân thân của y mà nhẹ nhàng xoa bóp. Vừa rồi vì quá đau nên Nhiếp Dao cũng không đạt cao trào, ánh mắt lướt qua gương thì thấy, lúc này y đang toàn thân trần trụi ngồi ở trong lòng Thiên Lang, bộ dạng *** đãng kia làm cho y xấu hổ buồn bực mà hạ tầm mắt xuống. Nhưng mà Thiên Lang âu yếm làm cho sự đau đớn lúc ban đầu nhanh chóng lên như thủy triều, Nhiếp Dao cảm thấy tê dại, nhịn không được lại ôm lấy thân hình hắn bắt đầu cọ cọ.



Thần trí Thiên Lang thanh tỉnh rất nhiều, hành động cũng không thô lỗ như lúc vừa rồi nữa. Ôm lấy Nhiếp Dao nhắm ngay dục vọng của chính mình mà đè y ngồi xuống. Tình dục thôi thúc, Nhiếp Dao đối với sự tiến vào của hắn cũng không cảm thấy quá đau, chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị vật cứng cực đại cọ xát rất kích thích. Đau đớn lúc đầu dần chuyển hóa hóa thành tình triều, y rất hưởng thụ cái loại va chạm mang đến khoái cảm này, phân thân cũng bị bàn tay dày khóa lại mà âu yếm, hai tầng kích thích mang đến hòa vào cùng một chỗ, rốt cục rốt cục lên đến đỉnh điểm mà phát tiết.



Cùng lúc dục vọng được phát tiết, Nhiếp Dao phát ra một tiếng thở dài rồi ngã xuống. Trong lúc ngẩn ngơ chỉ cảm thấy thân thể rơi vào một ***g ngực rắn chắc ấm áp, sự ấm áp rất nhanh bao phủ thần trí nặng trĩu của y.