Yên Tri Phi Hồ

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Editor: Lặng



Beta: Ame



Vừa tỉnh lại, Nhiếp Dao phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Thiên Lang, quần áo đã được mặc vào, bên ngoài còn choàng áo khoác. Tóc dài rơi tán loạn, Thiên Lang vừa nhẹ nhàng thay y vuốt lại những sợi tóc vừa hỏi: “Cảm thấy thế nào?”



Cây nến cũng đã cháy gần hết rồi, ánh sáng từ cây nến toát ra chiếu sáng đôi mắt của Thiên Lang, Nhiếp Dao thở dài trong lòn.g Khi trông thấy hắn, toàn thân đều có vết thương mà vẫn có thể dũng mãnh thiện chiến như vậy, có lẽ trong cơ thể hắn thực sự có dòng máu của sói.



“Khá tốt.” Quần áo che đi sự xấu hổ, Nhiếp Dao ngồi dậy, không khỏi lại chau mày, giờ thắt lưng đau đớn không chịu nổi giống như bị chặt đứt vậy, xem ra lúc mình sau khi ngủ say phía sau đã bị gây sức ép không ít.



Thiên Lang ôm lấy y từ phía sau, “Đừng tức giận, thuốc kia rất mạnh nên ta mới xuống tay mà không chừng mực, sau này sẽ không như vậy nữa.”



Còn có sau này? Nếu không phải là ở trong thạch thất này của Quỷ Ngao, y đường hoàng là hoàng thân quốc thích mà lại bị người đặt ở dưới thân sao? Lần này đi ra ngoài thật sự là sai lầm cực lớn, nhìn bộ dáng chật vật của chính mình trong gương, Nhiếp Dao nhịn không được mà rất thân thiết ở trong lòng hỏi thăm phụ vương vài lần.



“Hóa ra việc trở thành nam nhân chân chính mà Quỷ Ngao nói trong bức tranh chính là việc này.” Y tự giễu nói.



“Đúng vậy, Quỷ Ngao thật sự là liệu sự như thần, nơi này cơ quan trùng trùng điệp điệp, một người rất khó tiến vào, người có thể cùng nhau đi vào nơi này nhất định phải có quan hệ rất thân mật cho nên hắn mỡi cho chúng ta cơ hội này.” Ôm Nhiếp Dao, Thiên Lang mỉm cười nói.



Trời xanh thật chiếu cố hắn, không nói việc đem người đưa đến trước mặt hắn, còn ban cho hắn cơ hội thưởng thức tốt như vậy.Tuy rằng Dao Dao hình như không vui vẻ lắm, chẳng qua Thiên Lang không để ý. Thân là cành vàng lá ngọc, bị chính mình đặt ở dưới thân, trong lúc nhất thời lại xảy ra chuyện như vậy thì cũng có thể lý giải. Dù sao về sau vẫn còn rất nhiều thời gian để dây dưa.



“Nếu là huynh đệ hoặc là cha con cùng nhau vào thì làm sao bây giờ?” Nhiếp Dao cười lạnh hỏi lại.



“Việc này………” Thiên Lang không trả lời được, quay đầu nhìn bức tranh vẽ rơi trên mặt đất kia, “Trên bức tranh có thể có nhắc đến, chỉ tiếc là đã không thấy rõ nữa….”



Bây giờ mà dây dưa vấn đề này hình như đã không còn ý nghĩa gì nữa, thấy bên cạnh bức tranh xuất hiện một cánh cửa, Nhiếp Dao nói: “Kia chắc là cửa ra.” Năm đó Quỷ Ngao ở chỗ này xây dựng mộ điện đều đem tất cả tính toán hết rồi, lấy được Trung Châu chi kiếm, trúng tình dược độc sau đó ở cơ quan trong thời gian nhất định sẽ độc sẽ được giải trừ. Quá thâm độc!



Y đứng lên, ngực bỗng nhiên đau đớn, không khỏi phải hít một ngụm khí, Thiên Lang vội vàng đỡ lấy y hỏi: “Làm sao vậy?”



Còn không phải là bị con sói này gây sức ép. Dưới sự đau đớn, Nhiếp Dao rất hận không thể đạp Thiên Lang hai phát để giải hận, chỉ là biết tất cả những việc này không phải là lỗi của hắn, ngoại trừ lúc đầu có chút thô lỗ ra thì hắn đều rất chú ý đến mình. Xảy ra chuyện như vậy chỉ có thể tự trách vận khí mình không tốt….. Không, phải trách con cáo già nham hiểm giả dối phụ vương kia mới đúng!



“Không có việc gì.” Đau lòng đã biến mất, Nhiếp Dao không để ý, đau đớn kia so với đau nhức ở hậu đình căn bản không tính là cái gì.



Đi vài bước về phía trước, bước chân y có chút như đi trên mây, bỗng nhiên thân mình chợt nhẹ, y bị Thiên Lang ôm ngang lên, “Ngươi mệt rồi, để ta ôm ngươi đi.”



“Trên người ngươi còn bị thương, chịu đựng được không?”



“Không sao.”



Nếu người này đã nói không có việc gì, Nhiếp Dao liền yên tâm thoải mái để hắn ôm, nhân tiện lấy thanh Mặc kiếm bên hông hắn lên tinh tế thưởng thức. Đã từng vì cự tuyệt Nhiếp Dao sờ vào Mặc kiếm rồi bị y trách móc nên Thiên Lang không dám lại nói nhiều, thấy y hình như rất thích thanh kiếm kia, nghĩ thầm rằng nếu y thích cái gì sẽ đưa cho y, còn làm vật đính ước. Ai ngờ Nhiếp Dao cuối cùng cái gì cũng chưa nói.



Ra khỏi thạch thất, ở phía trước là hành lang rộng lớn còn có một tia ánh sáng mỏng manh, Nhiếp Dao nói: “Nơi này rất quen thuộc.”



”Là đường lúc chúng ta mới đến.” Khứu giác của Thiên Lang nhạy bén dị thường, ngửi được hơi thở mà bọn họ lưu lại lúc đi qua. Quả nhiên là thế, hai người rất nhanh đã đi đến gian thạch thất lúc đầu rơi xuống, cửa ra đã mở, Hỏa Nhĩ không biết đã đi đâu.



Hóa ra đi vòng vèo một vòng lớn lại quay lại nơi bắt đầu, có thể là khi bọn họ đoạt được Trung Châu chi kiếm đã chạm vào cơ quan nên cửa ngầm của nơi này mới mở ra, Hỏa Nhĩ lại giãy ra khỏi dây cương mà chạy ra ngoài. Hai người đi theo cầu thang thật dài đi ra bên ngoài, nhưng lại thấy trên bầu trời mặt trời đỏ như máu đang lặn xuống phía Tây, phía trước cát vàng mênh mông, xa xôi vô tận.



”Trước đi tìm Hỏa Nhĩ.” Ở trong này không có ngựa nửa bước khó đi, vì thế Nhiếp Dao đề nghị.



”Hỏa Nhĩ có năng lực thần kỳ, nó nhất định là đói bụng nên đi tìm đồ ăn, vì vậy sẽ không đi quá xa.”



Thiên Lang buông Nhiếp Dao xuống, đem ngón út đặt trên môi, tiếng còi vang lên không bao lâu thì ở xa xa vang lên tiếng Hỏa Nhĩ chạy vội tới, Nhiếp Dao vui vẻ nói: “Ngươi thổi còi nhìn rất anh tuấn, dạy ta đi.”



”Được, vậy ngươi cũng đem bản lĩnh thổi lá cây dạy cho ta.” Hai người thỏa thuận xong, Nhiếp Dao trước đó đối với hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên, giờ phút này thấy y vui vẻ, nét mặt lộ ra sự hâm mộ cực kỳ như trẻ con, Thiên Lang rất vui vẻ mà cười nói.



Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, Thiên Lang vội kéo Nhiếp Dao, một mũi tên bắn đi qua, hắn quay đầu lại thì thấy Ngột Khắc Báo sắc mặt tối đen, hai mắt hiện ra màu máu quỷ dị, vung kiếm xông lên.




“Ta đi đường vẫn là cái dạng này, vài ngày không thấy không biết là do ngươi nghễnh ngãng, hay là do khinh công của ta tiến bộ. Nếu là cái sau thì ta sẽ rất vui vẻ.”



“Nếu ngươi đem mọi việc thu xếp ổn thỏa thì ta cũng sé rất vui vẻ.”



”Ta làm việc xảy ra sai lầm lúc nào? Hiện tại mọi việc đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu………” A Sửu làm ra một cái động tác đếm tiền.



Nhiếp Dao trở mình xem thường, quen biết mười mấy năm, cái bản tính yêu tiền của người này cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, y ngược lại chắp tay sau lưng rời đi, chỉ nghe A Sửu ở sau người hỏi: “Nhiếp Dao, ta đã nói với ngươi là ngươi rất bạc tình chưa?”



Bước chân của Nhiếp Dao dừng lại nhưng không xoay người, rồi lập tức lại đi về phía trước, chỉ nghe thấy A Sửu lại thở dài: “Thích loại người bạc tình như ngươi, không biết có phải thực đáng thương không?”



Y không biết, từ nhỏ chỉ ở trong thâm cung, không tình cảm không quan tâm là một loại thủ đoạn bảo vệ bản thân, đeo mặt nạ đã lâu, ngay cả chính y cũng không cách nào phân biệt người nào mới là giả tạo. Mười mấy năm trải qua đời người nói cho y biết, ngoài bản thân ra thì không thể tin tưởng ai, cho dù là người thân cùng chung huyết thống. Cho nên, Thiên Lang…………



Nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt qua khóe môi, nơi đó còn lưu lại hơi thở mà chính mình đã quen thuộc. Chỉ là người kia, có lẽ sẽ không còn được gặp lại……….



Hách Liên đối với kế hoạch đơn giản lừa Thiên Lang đi rất vui vẻ. Sáng sớm hôm sau lại gọi y đến lều của mình, khó được mà tán thưởng y một phen, sau cùng còn hỏi: “Hắn không nghi ngờ ngươi chứ?”



“Không.” Thong thả uống trà, Nhiếp Dao nói. Cho dù y nói cái gì Thiên Lang cũng không nghi ngờ.



Hách Liên không hỏi nhiều nữa, chỉ cần bỏ được củ khoai nóng bỏng tay kia đi là tốt rồi, về phần sau đó Thiên Lang sẽ có hành động gì nàng không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ Nhiếp Dao đang ở Khương Nguyệt tộc, Thiên Lang nếu lại tiếp tục cả gan làm loạn cũng không dám trực tiếp dẫn binh lính đến bắt người. Hách Liên khó được tâm tình tốt nên không tiếp tục bắt Nhiếp Dao luyện bắn cung trên lưng ngựa nữa, còn dặn y nghỉ ngơi thật tốt. Rời khỏi lều của Hách Liên thấy thời tiết không tệ, Nhiếp Dao ở trong tộc dạo qua mấy vòng mới trở về phòng mình. Ai ngờ vừa mới xốc mành lên đã thấy eo bị siết lại, có người ở bên cạnh đưa tay che lại miệng y thấp giọng nói: ”Là ta!”



Hơi thở quen thuộc như vậy không cần phải nói y cũng biết là ai, giữa sự kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) lại có một loại thoải mái khó tả, chỉ cảm thấy trái tim vẫn luôn treo lên cuối cùng cũng hạ xuống.



“Sao ngươi lại quay lại?” Bình tĩnh lại, Nhiếp Dao hỏi.



“Đưa ngươi đi!” Hôn gương mặt y, Thiên lang nói. Chung quy là vẫn không thể yên tâm về người này, vì thế đi được nửa đường lại quay trở lại. Hắn biết tâm tư của Hách Liên, bởi vì sự xuất hiện của mình chỉ sợ nàng sẽ đem việc hôn ước làm thật. Cho nên đưa Dao Dao đi cùng mới là lựa chọn tốt nhất, không để cho công chúa kia có một chút khả năng thời cơ lợi dụng.



Nhiếp Dao thở dài, phát hiện cho dù là mình hay Hách Liên đều đã coi thường Thiên Lang. Nam nhân này đã quyết định làm chuyện gì thì tuyệt đối không lo lắng đến hậu quả, cho dù nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn đem thứ gì đó thuộc về mình nắm chặt trong tay.



“Bọn Hải Chiến đâu?”



“Ta để bọn họ đi trước, ban nãy để Hỏa Nhĩ ở lại sâu trong rừng một mình tới tìm ngươi. Dao Dao, đừng do dự nữa, đi theo ta được không?” Thiên Lang ôm Nhiếp Dao nhẹ giọng hỏi.



Y có thể từ chối sao? Nhiếp Dao cười khổ, đường lui của y đều bị Thiên Lang phong kín, ngoại trừ đi cùng hắn ra ngoài thì y không còn lựa chọn nào khác.



Quần áo Thiên Lang chính là quần áo của người dân chăn nuôi bình thường, Nhiếp Dao nghi ngờ không biết người nào trong tộc xui xẻo bị con sói này cướp quần áo. Sợ bị người phát hiện nên y lập tức gật đầu đồng ý rời đi. Nhân lúc Thiên Lang không chú ý trước khi đi ra ngoài, y ở cửa làm một dấu hiệu nhỏ. Đó là ký hiệu ngầm để y và A Sửu liên lạc.



Tất cả mọi người đều bận rộn ở mọi nơi, không ai để ý đến Nhiếp Dao và người hầu của y có gì không ổn. Mắt thấy đã dần rời xa lều trại, y vừa mới thở ra một hơi lại thấy Hách Hổ chạy theo đến bên cạnh, kêu: “Nhiếp đại ca!”



Trước khi Nhiếp Dao bị lạc đã từng bắt chuyện với Hách Hổ nhưng hắn lại không để ý tới, sau đó vẫn rất hối hận, cho rằng Nhiếp Dao gặp chuyện không may có liên quan với mình. Sau khi Nhiếp Dao trở về, Hách Hổ sợ y mang thù nên không dám lộ mặt. Đúng lúc này gặp y, vì thế đã chủ động chạy tới chào hỏi.



“Nhiếp đại ca, lần trước ta nói chuyện có hơi nặng, ngươi còn tức giận không?”



“Không có, ta làm sao lại giận Tiểu Hổ chứ?”



Người Tái Ngoại tính cách thẳng thắn, Hách Hổ thấy Nhiếp Dao nói như vậy đã tin ngay lập tức, vui vẻ nói: “Vậy Nhiếp đại ca qua nhà của ta đi, ta vừa học rất nhiều chữ, huynh xem ta viết có đúng không?”



“Ách……” Sau người bị đẩy một cái, ý bảo y nhanh giải quyết phiền phức, Nhiếp Dao vội hỏi: “Bây giờ ta đang bận, lát nữa đi được không? Ngoan!”



Sờ sờ đầu Hách Hổ, sợ hắn lại làm phiền nên sau khi nói xong Nhiếp Dao quay người đi luôn. May là tiểu tử kia hiểu chuyện mà không đuổi theo. Đi rất xa rồi, Thiên Lang thấy xung quanh không có ai mới ôm lấy eo Nhiếp Dao, nhấc người lên chạy nhanh vào dưới tàng cây buộc Hỏa Nhĩ. Thiên Lang kéo Nhiếp Dao lên ngựa, đột nhiên hỏi: “Ngươi……Thân thể tốt chưa? Có thể cưỡi ngựa không?”



Không nhịn được mà nhớ tới trận hoan ái kia, hai má Nhiếp Dao đỏ ửng, nói: “Không sao.” Y chưa bao giờ ủy khuất chính mình, chỗ bị thương kia đã bôi thuốc rồi, dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngữa.



Thiên Lang yên tâm, bắt đầu phi ngựa chạy nhanh, hắn biết người Khương Nguyệt sẽ không ngờ đến việc hắn đi rồi mà lại quay lại. Cho nên trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra Nhiếp Dao mất tích. Nhưng mà hắn cũng không dám lơ là, Hỏa Nhĩ dường như hiểu được tâm tư của chủ nhân nên chạy một mạch không dừng lại, đợi đến lúc hoàng hôn đã rời xa khỏi Khương Nguyệt tộc.