Yên Vũ

Chương 116 : Không có tư cách nữa

Ngày đăng: 04:59 20/04/20


Yên Vũ về Tuyên phủ trước.



Trễ hơn một chút, Tô Vân Châu mới dỡ xuống hoá trang, cả người mệt mỏi về đến phủ.



Nghe thấy Yên Vũ ở trong phòng, nàng ta liền tìm đến.



“Chủ tử, nhìn không ra bán trống bỏi này còn kiếm được rất nhiều tiền. Ta một ngày kiếm được không ít đó!” Tô Vân Châu cười nói.



Yên Vũ nghe ra giọng của nàng ta đều đã khàn, giơ tay lên rót một chén nước cho nàng ta, đưa tới trước mặt nàng ta. “Ngươi rao hàng rất nỗ lực.”



Tô Vân Châu giơ tay lên nhận lấy chén trà, ừng ực uống mấy ngụm lớn, lấy tay áo chậm môi một cái, trợn to hai mắt. “Chủ tử nghe được hả?”



Yên Vũ gật đầu, cười khẽ. “May là giọng của ngươi lớn.”



Tô Vân Châu ngượng ngùng cười một tiếng.



“Hôm nay nhờ có ngươi, ngươi đã cực khổ rồi, đi nghỉ đi, về kêu Lục Bình chuẩn bị cho ngươi chút trà dưỡng giọng. Nhớ kỹ, chuyện ngươi làm không thể nói cho bất cứ ai.” Yên Vũ dặn dò.



Tô Vân Châu gật đầu, xoay người ra khỏi phòng chính.



Đụng đầu với Lục Bình.



“Ý, ngày thường còn nói ta láu táu, sao hôm nay ngươi cũng lỗ mãng như vậy?” Tô Vân Châu bị nàng ta đụng phải, lùi lại hai bước, suýt nữa té ngã Lục Bình, cười trêu nói.



Yên Vũ nghe được Lục Bình vội vàng chạy tới, biết nàng ta có lẽ là có việc gấp, đang muốn kêu Tô Vân Châu lùi sang một bên.



Nhưng nghe thấy Lục Bình mới vừa ổn định thân mình, gấp rút nói: “Chủ tử, công tử đã trở về!”



Yên Vũ nghe vậy đứng lên. Mấy ngày không gặp, lòng nàng nhớ Tuyên Thiệu như cách rất nhiều xuân thu. Bỗng nhiên nghe thấy hắn trở về, trong lòng nàng vừa mừng vừa lo.



Vội vã muốn gặp hắn. Nhưng sợ sự thật của mối thù ngăn cách giữa hai người.



Hắn tra ra được cái gì sao?



Hôm nay đột nhiên trở về là muốn mở bài với nàng sao?



Chờ đợi nàng là tuyên án cuối cùng của hắn sao?



Khi Lục Bình trang điểm cho Yên Vũ, thấy dưới mắt Yên Vũ xanh mờ, biết thời gian này công tử không có ở đây, thiếu phu nhân chưa hề ngủ ngon. Nên lúc nào cũng ngóng trông công tử trở về, dường như còn quan tâm hơn so với Yên Vũ.



“Chủ tử, nghe nói công tử đi chính viện, có lẽ qua một hồi thì lập tức trở lại! Chủ tử, có cần thay bộ quần áo hay không? Có cần nô tỳ búi tóc cho người lần nữa hay không?” Giọng điệu của Lục Bình vội vàng nói.



Yên Vũ khoát tay.



Lúc trước Tuyên Thiệu ít đến chính viện, thường ngày trở về nhất định là về trong viện của mình trước.



Hôm nay trở về lại đi thẳng đến chính viện… Có thể thật sự hắn tra được cái gì hay không?



“Các ngươi đi xuống đi, ta đi chính viện nhìn một cái, cũng nghênh đón tướng công.” Yên Vũ nói.



Mặt Lục Bình mang vẻ vui mừng đáp ứng.



Nhưng Tô Vân Châu có chút kinh ngạc nhìn Yên Vũ, không hiểu mấy ngày nay Yên Vũ kêu mình làm việc, vì sao phải gạt Tuyên Thiệu? Vì sao khi nghe thấy Tuyên Thiệu trở về thì sắc mặt phức tạp như vậy?



Lục Bình giơ tay kéo Tô Vân Châu một cái. Hai người lui qua một bên.



Bước chân của Yên Vũ có chút không thực đi đến chính viện.



Ra khỏi viện của Tuyên Thiệu, nàng xoay người chọn con đường yên tĩnh, tập trung tinh thần lắng tai nghe về phía xa xa.



Nghe thấy giọng nói của Tuyên Thiệu, dường như phương hướng ở thư phòng của Tuyên Văn Bỉnh.



Liền nhấc chân đi về phía thư phòng của Tuyên Văn Bỉnh.



“Ta không muốn nói chuyện tám năm trước với ông. Chắc hẳn ông cũng rất rõ ràng ta hoàn toàn không có cách nào tha thứ cho ông!” Giọng nói của Tuyên Thiệu mơ hồ có chút chát. “Thế nhưng ngày hôm nay ta không thể không nói tới, năm ấy ta mười tuổi, rất nhiều chuyện ta không hiểu. Cho nên, ông có thể nói cho ta biết hay không, phủ thừa tướng năm đó, Diệp gia năm đó rốt cuộc tại sao trong một đêm lại bị diệt?”




Hai chủ tớ chậm rãi đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong Tuyên phủ.



Lục Bình muốn nói vài lần lại thôi. Nàng thấy mấy ngày nay thiếu phu nhân ăn không ngon ngủ không yên, công tử cũng rất ít hồi phủ, trong lòng rất là lo lắng. Tuy mình chỉ là một người hầu, nhưng mình cũng có mắt, thấy rõ trong lòng công tử có thiếu phu nhân, trong lòng thiếu phu nhân cũng có công tử.



Nếu các chủ tử hoà thuận vui vẻ, những người hầu phục vụ bên cạnh chủ tử như bọn họ nhìn cũng vui.



Nhưng rõ ràng trong lòng hai người có nhau, nhưng lại hục hặc cãi nhau như vậy, bọn họ hầu hạ bên cạnh cũng sốt ruột nóng nảy theo.



Nàng ta muốn nói thêm gì đó, an ủi thiếu phu nhân.



Nhưng nhìn thấy thiếu phu nhân đi ở đằng trước đúng là còn muốn bình tĩnh hơn so với nàng ta. Bước đi thật như thong dong bình tĩnh, khiến cho lời an ủi của nàng ta không thể nào ra khỏi miệng.



Trong lúc do dự, đã đến phòng bếp của chính viện.



“Xin chào thiếu phu nhân, mấy ngày nay cũng không thấy thiếu phu nhân đích thân tới!” Tiết thị nhìn lên thấy Yên Vũ, lập tức mặt mày tươi cười tiến lên đón.



Từ khi thiếu phu nhân tiếp nhận phòng bếp, chẳng những không có quản thúc bà ta, trái lại còn ban thưởng lớn nhỏ không ngừng. Hầu hạ chủ tử tốt như vậy vẫn chưa từng gặp được, khiến cho Tiết thị càng xun xoe với Yên Vũ, ước gì nàng đi phòng bếp mỗi ngày.



“Ừm, bữa tối chuẩn bị xong rồi hả?” Yên Vũ nhàn nhạt hỏi.



“Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ trong viện của phu nhân đến truyền lệnh.” Tiết thị cười trả lời.



“Đều chuẩn bị cái gì?” Yên Vũ nhấc chân bước vào phòng bếp.



“Người nhìn một chút.” Tiết thị đi theo vào, chỉ vào chén dĩa được lau chùi trắng tinh ở trên bệ bếp.



Yên Vũ gật đầu.



Ý thu dần đậm, trong phòng bếp nhóm vài bếp lò, vẫn nóng bức như mùa hè.



“Ngày mùa thu có phần khô, thêm một chút canh rau nhút Tây hồ, vừa mát lại dưỡng sinh.” Yên Vũ phân phó nói.



Canh rau nhút Tây hồ là Tuyên phu nhân thích nhất. Thế nhưng món canh tối nay đều đã chuẩn bị xong, các phần cũng sớm quyết định rồi, đột nhiên nói thêm canh không phải là chuyện lớn gì, nhưng mà phải bỏ ra thêm bạc.



Yên Vũ nhìn thấy trên mặt Tiết thị không nhiều tình nguyện, nhàn nhạt mở miệng nói: “Bạc lấy từ trương mục của ta đi.”



“Ôi chao ôi chao, thiếu phu nhân thật có hiếu, những thứ này đều là chuyện nhỏ.” Tiết thị lập tức nở nụ cười.



Yên Vũ gật đầu, nói tiếp: “Lại thêm một món thịt giò sốt mật ong*, ngọt mà không ngán, rất tốt cho tiêu hoá, nhất là dùng vào bữa tối.”



(*là món ăn của Chiết Giang, vật liệu gồm giò heo, hạt sen, sốt mật ong. )



Tiết thị gật đầu, nhưng có phần không hiểu. Món ăn không phải đã quyết định sáng sớm rồi sao? Sao một hồi lại nói thêm canh, một hồi lại nói thêm món ăn?



“Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, hai món này để tự mình ta làm.” Yên Vũ nhàn nhạt phân phó.



Cuối cùng còn liếc nhìn Lục Bình một cái.



Lục Bình ngầm hiểu, kéo Tiết thị luôn miệng phản đối ra khỏi phòng bếp.



“Ngươi kéo ta làm cái gì? Cô nương, thiếu phu nhân quý báu, lúc trước làm cơm cũng là có người khác ở bên cạnh phụ một tay, chính nàng ấy ngay cả lửa cũng không biết nhóm, sao được…”



Tiết thị còn chưa nói dứt lời đã bị Lục Bình bịt miệng.



“Thiếu phu nhân đã nhiều ngày nay xích mích ầm ĩ với công tử, đây là muốn làm chút chuyện biểu hiện hiếu tâm với lão gia và phu nhân, để cho lão gia và phu nhân có thể trong lúc mấu chốt thiên vị nàng.” Lục Bình nhỏ giọng nói.



Nàng ta nói như vậy, trong lòng đúng là nghĩ như vậy.



Cái nhìn kia của Yên Vũ không phải là muốn mình giúp khuyên nhủ Tiết thị đang nhất định phải ngăn cản sao?



Tiết thị nghe vậy, gật đầu liên tục. “Ồ… Hiểu rồi.”



Bà ta cười hì hì, nhấc chân vào phòng bếp, nhìn thiếu phu nhân trong phòng bếp, muốn đi lên giúp đỡ nhưng không dám tuỳ tiện tiến lên, kêu tất cả bà già ra ngoài.