Yên Vũ
Chương 1162 : Không có tư cách nữa (2)
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Yên Vũ thấy mọi người đều rời khỏi phòng bếp.
Phòng bếp lớn như vậy giờ đây chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng nhanh chóng lấy ra bình sứ trắng ở trong ngực.
Một lọ thuốc đầy, rót toàn bộ vào chân giò được cắt xong, ngâm trong nước đường phèn, cầm lấy đôi đũa nhẹ nhàng trộn lên.
Bột phấn trắng tinh ùng ục ùng ục nổi vài bong bóng, biến mất trong nước đường phèn, hoàn toàn không thấy.
Nàng cúi người ngửi một cái, chỉ có mùi thơm của giò cùng vị ngọt của đường phèn, không có một chút mùi lạ nào.
Cậu nói đây là thuốc độc mạn tính, chỉ cần mỗi lần một chút là có thể khiến cho Tô Văn Bỉnh im hơi lặng tiếng chết đi.
Nàng bỏ toàn bộ vào một lần, có lẽ thuốc độc mạn tính này cũng có thể biến thành kịch độc lập tức lấy mạng người ta chứ?
Chớ không còn cách nào khác, nàng không có thời gian tìm cậu nữa, không có thời gian đổi thuốc độc. Nàng phải làm xong chuyện nên làm trước khi Tuyên Thiệu có đề phòng đối với nàng!
Món canh rau nhút Tây hồ kia bất quá chỉ là che giấu tai mắt người ta mà thôi, món giò sốt mật ong nàng mới trộn vừa rồi mới là món thích nhất của Tuyên Văn Bỉnh.
Tối nay, nàng muốn lấy mạng của Tuyên Văn Bỉnh! Nàng muốn báo thù cho trên trăm mạng chết oan của Diệp gia!
Đem chân giò đã ngâm trong nước đường phèn để vào trong lồng hấp, Yên Vũ cúi người nhóm lửa. Cần bao nhiêu lửa? Nàng còn thật không biết…
“Tiết thị…” Nàng gọi một tiếng.
Tiết thị đi một mạch đến.
“À… Lửa nên nhóm như thế nào?” Yên Vũ hỏi với vẻ mặt lúng túng.
Tiết thị cười, tiến lên trước. “Thiếu phu nhân người muốn tận hiếu tâm, chúng tôi có thể hiểu. Người động tay một chút là được rồi, việc nặng này hãy để cho tôi tớ làm, sao có thể để cho người tự mình động tay được chứ?”
Yên Vũ khẽ gật đầu, lấy cây trâm vàng trên tóc xuống đặt vào trong tay Tiết thị.
“Vậy cảm ơn ngươi.”
Tiết thị ngạc nhiên nhận lấy cây trâm. “Không dám nhận, không dám nhận…”
Yên Vũ nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn lồng hấp.
Tiết thị cất giọng hướng ra phía ngoài gọi: “Chớ có làm biếng, mau vào đây!”
Yên Vũ đứng ở một bên nhìn các bà già lục tục bận rộn. Ánh mắt của nàng chỉ thỉnh thoảng rời khỏi lồng hấp.
Đợi khi bà già tắt lửa của bếp lò, chung thịt giò đã hấp mềm được để ra mâm, bên trên chan nước sốt, trang trí hạt sen, quả anh đào, hoa quế, thật là thơm ngát đẹp mắt.
“Thiếu phu nhân tự mình động tay làm thịt giò sốt mật ong thật là khác, nhìn là biết ngon hơn ngày thường rất nhiều, mùi thơm cũng ngào ngạt. Lão gia và phu nhân nhìn thấy nhất định là thích!” Tiết thị để cái dĩa vào trong hộp đựng thức ăn giữ ấm, liên tục tán dương.
Mọi người trong phòng bếp cũng đi theo liên tục khen không ngừng.
Yên Vũ im lặng không lên tiếng, cuối cùng nhìn cái hộp thức ăn đựng thịt giò sốt mật ong kia, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Đụng phải tiểu nha đầu trong viện của Tuyên phu nhân đến đây truyền lệnh.
“Thiếu phu nhân!” Tiểu nha đầu kia thấy nàng, tràn đầy vui vẻ nhún người bái nàng.
Yên Vũ giơ tay lên một cái. “Mẫu thân muốn truyền lệnh sao?”
“Dạ.” Tiểu nha đầu trả lời.
“Vậy… phụ thân đã trở về rồi hả?” Yên Vũ nhàn nhạt hỏi, nhìn như hỏi vô cùng bình thường, cũng chỉ có chính nàng mới nghe được nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Tiểu nha đầu cười một tiếng. “Lão gia đã ở đó.”
“Ừm, ngươi đi đi, nói cho mẫu thân ta nhanh chóng qua hầu.” Yên Vũ nói xong, xoay người trở về trong viện của Tuyên Thiệu thay quần áo.
Ngây ngốc trong phòng bếp, quần áo đầy mùi khói dầu, đến trước mặt cha mẹ chồng như thế thật là thất lễ.
Nàng thay xong quần áo, đi tới viện của Tuyên phu nhân. Cơm nước đã dọn xong trong phòng chính.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?”
Cổ họng của Yên Vũ rít đến đau đớn, trong lòng khổ sở. “Ta nói, là ta hạ độc, là ta muốn độc chết Tuyên đại nhân.”
Tuyên phu nhân giơ tay tát về phía gò má Yên Vũ.
Yên Vũ không né tránh, hai mắt nhắm nghiền, chờ bạt tai giáng xuống.
Nhưng bên tai nổi lên một tràng tiếng kêu, cảm giác đau rát chậm trễ tới.
Nàng mở mắt nhìn thấy Tuyên phu nhân lại bất tỉnh, ngã vào trong lòng Lưu ma ma.
Bọn nha hoàn luống cuống tay chân mang Tuyên phu nhân vào phòng trong.
Một số gã sai vặt ngoài cửa cũng tràn vào, khiêng Tuyên đại nhân đến trên trường kỷ ở một phòng kế bên.
Yên Vũ không ngờ Tuyên phu nhân sẽ đột nhiên bất tỉnh, luống cuống tiến lên nhưng bị một nha hoàn bên cạnh đẩy ra.
Nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn người trong phòng kinh hoảng rối ren, cũng không ai để ý tới nàng.
Nàng chợt nghe tiếng xé gió dồn dập đến.
Nàng xoay người mặt ngó ra cửa. Nàng biết, là Tuyên Thiệu đã trở lại.
Tuyên Thiệu giơ tay lên mở vung mành cửa, nhấc chân rảo bước qua ngưỡng cửa.
Ngẩng đầu, cùng tầm mắt của nàng đụng nhau.
Hai người đều giật mình tại chỗ.
Mặt Tuyên Thiệu mang vẻ lo lắng. Sắc mặt của Yên Vũ ngơ ngẩn, thoáng như mất hồn.
Một phòng người hầu rối ren, qua lại như con thoi, nhưng trong mắt Yên Vũ chỉ còn lại Tuyên Thiệu cách nàng hai bước.
Trong con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng.
Trong con ngươi sâu thẳm, tựa như bóng dáng của nàng đã ngã vào vực sâu, không thể cứu rỗi.
“Công tử, trong người lão gia trúng kịch độc, tính mạng thập tử nhất sinh. Phu nhân lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh…” Phủ y tiến lên thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu nghe vậy không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Cả người Yên Vũ đều đang run rẩy, run đến gần như đứng không thẳng được.
Cha mẹ của hắn, một bị chính tay nàng đầu độc, một bị nàng làm tức giận đến hôn mê bất tỉnh…
Nàng lợi dụng tình yêu của hắn, sự bao dung của hắn, sự tin cậy của hắn… Hại hắn đến nước này…
Yên Vũ động đậy miệng, nhưng không nói nên lời câu nào.
Mấy ngày trôi qua, nàng làm sao cũng không hề nghĩ tới hai người gặp mặt lại là vào tình hình như thế.
Chắc chắn hắn cũng không hề nghĩ tới phải không?
Tuyên Thiệu bỗng nhiên nhấc chân đi về phía nàng.
Yên Vũ rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên.
“Ta cho rằng nàng sẽ chờ kịp ta cho nàng một câu trả lời…” Hắn giơ tay lên khẽ chạm vào mặt nàng.
Đầu ngón tay hắn rất nóng.
Yên Vũ lạnh cả người rất muốn ôm ấm áp duy nhất ở trước mặt này.
Thế nhưng nàng biết mình không thể, nàng đã không có tư cách lưu luyến tất cả của hắn nữa.