Yên Vũ

Chương 127 : Cực khổ cho nàng

Ngày đăng: 05:00 20/04/20


Ngồi hồi lâu nàng thật có chút mệt mỏi, sáng thức dậy quá sớm, lúc này cũng hơi buồn ngủ.



Đã qua thời gian ngọ thiện, nhưng mọi người vẫn ở trong phòng chính, chỉ lo chuyện giải độc cho Tuyên đại nhân nên đều đã quên còn có chuyện ngọ thiện này.



Yên Vũ trở lại trong viện của Tuyên Thiệu, Linh Nhi bật ra một câu. “Thơm quá!”



Nàng mới phát hiện trong bụng đã trống rỗng từ lâu, mình đói bụng.



Dùng xong ngọ thiện, dặn dò Lục Bình lưu ý động tĩnh của chính viện, nàng nằm trên giường chợp mắt một chốc.



“Đây là cái gì?”



“Đây là túi thơm, bên trong đựng cỏ thơm, bên ngoài thêu một ít hoa văn đẹp mắt, treo ở trên đầu giường của người có thể đuổi sâu bọ hoặc nâng cao tinh thần, cỏ thơm khác không có công dụng giống vậy.”



“Vậy mùi này là mùi cỏ thơm gì?”



“Đây là cỏ đăng tâm còn thêm vào lá bạc hà.”



Yên Vũ mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thì nghe bên ngoài phòng chính Linh Nhi và Lục Bình khẽ nói chuyện.



“Cái này dễ ngửi. Hy vọng sau này muội cũng có thể điều chế cỏ thơm ngửi thơm như vậy.”



Giọng nói của Linh Nhi mang theo non nớt nhưng giòn như ngọc va chạm, rất là dễ nghe.



“Lục Bình.” Yên Vũ khẽ gọi một tiếng.



Lục Bình cùng Linh Nhi lập tức đứng dậy. Linh Nhi đứng ở trước cửa, Lục Bình vén mành lên, vào phòng chính.



Yên Vũ ngồi dậy từ trên giường. “Bên chính viện thế nào rồi?”



Lục Bình tiến lên, vừa mặc quần áo cho nàng vừa nhẹ giọng nói: “Công tử kêu người đến nói sau khi Tuyên đại nhân tắm thuốc, mạch tượng đã ổn, hít thở cũng có lực hơn, nhưng người còn chưa có tỉnh.”



Yên Vũ gật đầu. Đã hôn mê lâu như vậy, tình huống có thể chuyển biến tốt là tốt rồi, sớm muộn sẽ tỉnh lại.



Gánh nặng trong lòng nàng dường như vào lúc này cũng nhẹ không ít.


Tuyên Văn Bỉnh cầm tay của vợ, ánh mắt dừng ở trên mặt của bà, thở dài một tiếng. “Cực khổ cho nàng…”



Một câu nói giống như nói hết đoạn thời gian này, nói hết buồn khổ trong lòng Tuyên phu nhân, nói hết tủi thân, xót xa trong lòng của bà.



Bà ta nghe vậy, nước mắt vừa ngừng lại như đê vỡ.



Tuyên đại nhân muốn giơ tay lên lau nước mắt cho bà nhưng hữu khí vô lực, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ tay bà. “Đừng khóc, đừng khóc… Chẳng phải ta đây không sao sao…”



Tuyên phu nhân gật đầu liên tục, nước mắt làm thế nào cũng lau không sạch.



Sinh sinh tử tử trong khoảng thời gian này, trong lòng đau khổ giãy dụa, mặc kệ trong nội tâm có bao nhiêu mong muốn Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, muốn nương dựa vào bên người ông ấy, nhưng bà lại không thể tỏ ra yếu đuối. Tất cả uất ức đều phải một mình gắng gượng chống đỡ, trong lòng nhiều đau khổ đều phải giả bộ kiên cường.



Những gút mắt ân oán lúc trước này, bà biết không thể thay đổi, hận Yên Vũ, hận bản thân mình, cũng hận Tuyên Văn Bỉnh năm đó, Diệp thừa tướng năm đó.



Nhưng bà cũng biết rõ, hận ai cũng vô dụng, không sửa đổi được sự thật bất cứ chuyện gì.



Bà chỉ mong Tuyên Văn Bỉnh có thể tỉnh lại, có thể khỏe mạnh.



“Lão gia…” Tuyên phu nhân nằm phục trên chăn, khổ sở khóc ra tiếng.



Giống như như thế là có thể hoá hết sầu khổ đè nặng trong lòng khoảng thời gian này.



Tuyên Văn Bỉnh chậm rãi vuốt tóc bà, vẫn lẳng lặng nghe bà khóc, khóc đủ rồi ông ta mới cười nói: “Con đã lớn như thế, nàng còn khóc như một đứa bé.”



Tuyên phu nhân khóc đủ rồi, uất ức trong lòng đều khóc ra, nhất thời cũng hơi ngượng ngùng, vội nói tránh đi: “Chuyện này xảy ra, ông đều hiểu rõ không?”



Tuyên Văn Bỉnh nghe vậy, nụ cười trên mặt đông lại một chút. “Ừm, là Yên Vũ ra tay, ta biết.”



Tuyên phu nhân giơ tay lên cầm lấy tay của Tuyên Văn Bỉnh, nhìn ánh mắt của ông ta. “Nàng ta là con gái của Diệp thừa tướng.”



Tuyên Văn Bỉnh nghe vậy ngẩn ra. “Diệp thừa tướng… Diệp Chính Lương?”



Tuyên phu nhân gật đầu. “Vâng…”



Tuyên Văn Bỉnh sửng sờ một lúc lâu, bùi ngùi thở dài. “Số mệnh… Đây là số mệnh! Thảo nào… Thảo nào nàng ta trăm phương ngàn kế, ta thấy nàng ta không phải là một đứa bé lòng dạ ác độc, sao lại làm ra chuyện như thế này… Thì ra, lại có ẩn tình như vậy…”