Yên Vũ
Chương 128 : Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Tuyên Văn Bỉnh nhịn không được ho khan hai tiếng.
Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt. Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ông, được không?”
Tuyên Văn Bỉnh quả thật có chút mệt mỏi, tuy không buồn ngủ nhưng dù sao cũng là trúng độc, tổn hao sức khoẻ, bây giờ vẫn còn yếu.
Ông ta theo tay của Tuyên phu nhân đỡ, chậm rãi nằm xuống. Nhắm mắt lại, chuyện tám năm trước lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu.
Tuyên phu nhân nắm tay ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta nhưng không có phát hiện trên mí mắt đang nhắm của ông ta hơi ẩm ướt.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mới nghe nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại vào tối hôm qua.
“Sao không đến đánh thức chúng ta?” Yên Vũ gấp gáp mặc quần áo, chải đầu.
“Là lão gia dặn không gọi làm phiền các người. Vả lại Lục đại nhân nói lão gia vừa tỉnh, thân thể suy yếu, không thích hợp thăm hỏi, hôm nay gặp cũng giống như nhau.” Lục Bình vừa hầu hạ Yên Vũ dậy vừa nói.
Tuyên Thiệu sửa sang xong trước, đặc biệt chờ nàng ở phòng ngoài.
Hai người không lo đến dùng cơm, liền trực tiếp đi đến chính viện.
Lưu ma ma đang chờ ở trong viện, thấy hai người đến thì lập tức tiến lên. “Công tử, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đêm qua ngồi đến nửa đêm, bây giờ còn chưa dậy. Ngài…”
Tuyên Thiệu khoát khoát tay, kêu Lưu ma ma lui sang một bên, xoay người nói với Yên Vũ: “Không vội. Chúng ta về trước dùng cơm đi, đợi phụ thân và mẫu thân thức thì tới nữa.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu liên tục. Lúc này nàng đâu có tâm tư dùng cơm.
Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, đối với nàng mà nói là bước ngoặc lớn của cuộc đời, là cơ hội xoá sạch thù giết cha giữa nàng và Tuyên Thiệu.
Cả tim nàng từ viện của Tuyên Thiệu đến bây giờ đều bang bang nhảy không ngừng. Trong tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Tuyên Thiệu thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ phì cười.
Không biết còn tưởng rằng tỉnh lại không phải là cha của hắn mà là cha của Yên Vũ đó!
Hai người ngồi trong hành lang gấp khúc.
Đầu mùa đông ở Lâm An có chút lạnh, Tuyên Thiệu kéo thật chặt áo choàng của Yên Vũ, cầm tay hơi lạnh của nàng.
Bởi vì nàng mang thai, ép nàng ăn chút điểm tâm lót dạ.
Yên Vũ nghe thấy trong phòng chính bỗng nhiên có tiếng động, lập tức đứng lên từ trong hành lang gấp khúc. “Thức rồi!”
Trong giọng nói của nàng đều là gấp gáp.
Lại đợi một hai khắc, Lưu ma ma mới đến mời bọn họ vào phòng chính.
“Phu nhân đã dậy, lão gia cũng thức.”
Tuyên Thiệu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người bước vội đến phòng chính.
Tuyên phu nhân chờ ở trong phòng chính, mắt hơi sưng.
Vừa nhìn liền biết đêm qua đã khóc.
Tuyên phu nhân giơ ngón tay chỉ vào phòng trong. “Con đi đi, phụ thân đang chờ con.”
“Năm đó lão gia cũng là bất đắc dĩ… Cuối cùng là cứu cửu tộc của Diệp gia, tránh khỏi nhiều người vô tội chết oan…”
“Lời này đừng nói nữa, bà chỉ cần nhớ kỹ, sau này đối đãi với nó thật tốt, đừng nhớ kỹ không chịu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, bây giờ thân phận của nó là con gái của Chu gia, cũng chỉ là con gái của Chu gia, chuyện Diệp thừa tướng đừng nhắc lại nữa. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, nếu để hoàng đế biết được…”
“Thiếp biết rồi.”
Hai người đã ra khỏi chính viện, chậm rãi đi trên con đường đá xanh giữa rừng trúc.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc vang xào xạc.
Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đã trở nên mờ ảo.
Yên Vũ cũng thu hồi thính lực, không nghe tiếp nữa.
Tựa như tất cả đều không giống nhau, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tất cả đều có chuyển biến, thì ra cuộc sống có thể đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, lại… hạnh phúc như vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Tuyên Thiệu. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, lòng bàn tay hắn có vết chai cứng rắn.
Hai người cùng cất bước, mỗi bước đều thong thả vững vàng.
Tuyên Văn Bỉnh ngày ngày khá hơn.
Mặc dù thể lực không còn như trước nữa, nội lực cũng bị thương tổn lớn, nhưng cử động bình thường đã không bị ảnh hưởng.
Trúng độc như núi đổ, độc đi như kéo tơ.
Muốn khử sạch dư độc phải điều dưỡng thật tốt khá lâu
Nhưng sự có mặt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong triều lại không thể trì hoãn lâu như vậy.
Ông ta tỉnh lại ngày thứ năm liền tự mình đi cáo tội với hoàng đế, lần nữa đứng trong trung tâm chính trị của triều đình.
Khiến cho người vọng tưởng thừa dịp Tuyên gia nội loạn liền đạp cho Tuyên gia một cước cũng bị chặt đứt tâm tư.
Hơn nữa, người tỉ mỉ còn có thể phát hiện, trải qua chuyện này, giữa cha con Tuyên gia dường như xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Tuy từng có đồn đãi cha con Tuyên gia bất hoà, nhưng ngoại trừ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, cũng chưa từng thấy qua hai cha con đỏ mặt trước mặt người ngoài. Hai cha con luôn luôn bận rộn, ai cũng không để ý nhiều tới ai.
Hôm nay lại thấy xe ngựa thường ngày của Tuyên Thiệu chờ Tuyên đại nhân cùng hồi phủ.
Tuyên đại nhân vốn cưỡi ngựa lên triều, hôm nay ngược lại cũng không cự tuyệt con ông ta đặc biệt tới đón.
Xe ngựa gặp thoáng qua xe ngựa của Tuyên gia, nếu lưu ý vẫn thỉnh thoáng có thể nghe được trên xe ngựa xa hoa của Tuyên Thiệu truyền đến tiếng cười sang sảng của hai cha con.
Cha con chiến tranh, vốn lúc cha con người ta không mấy thuận hoà nhưng địa vị Tuyên gia ở thiên triều không người nào có thể lay động. Bây giờ cha con đồng tâm, chỉ sợ muốn rung chuyển Tuyên gia thì càng thêm khó khăn.
Đại cục trong triều đã ổn định lại.
Bây giờ Tuyên Thiệu ngược lại cũng không bận rộn giống như trước đây. Mỗi ngày đều có thể nhín chút thời gian ở nhà làm bạn với vợ yêu.
Tình hình của Tuyên Văn Bỉnh cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình tâm tĩnh khí thì hoàn toàn nhìn không ra thân thể của ông ta từng bị tổn hại lớn.