Yên Vũ
Chương 1282 : Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng (2)
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Ngày hôm đó Yên Vũ đang ngồi trong đình nghỉ mát, cầm nĩa bạc ghim quả nho đã được lột vỏ, nhai từng quả một.
Quả nho màu xanh, chua vô cùng.
Nhưng Yên Vũ ăn một quả nối tiếp một quả vô cùng sảng khoái.
Dạo này tâm tình tốt, nàng cũng bắt đầu thèm ăn, thường muốn ăn những thứ không giải thích được, ví dụ như nho trái mùa.
Tuyên Thiệu vừa trở về từ bên ngoài, cũng cầm nĩa bạc ghim một quả nho.
Lục Bình đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng.
Tuyên Thiệu đã bỏ quả nho vào trong miệng.
Lục Bình ngậm miệng lại, muốn nói cũng không nói nên lời.
Trong chớp mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Tuyên Thiệu nhăn nhíu lại, phun quả nho ở trong miệng ra, chua từ đầu lưỡi cho tới chân răng.
“Chưa chín, đừng ăn.” Tuyên Thiệu giơ tay dời cái dĩa, phất tay kêu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lui xuống hết.
“Thân thể của phụ thân hôm nay đã khoẻ, ta và ông ấy nói chuyện với mẫu thân.” Tuyên Thiệu ngồi xuống cẩm đôn bạch ngọc ở bên cạnh, thấp giọng nói với Yên Vũ.
Yên Vũ vốn vẫn toét miệng cười vì thấy hắn bị quả nho chua đến nhăn mặt, nghe vậy lập tức thu hồi vẻ vui cười trên mặt.
Đây là chuyện bây giờ nàng thấp thỏm nhất.
Mẫu thân trong miệng Tuyên Thiệu dĩ nhiên không phải là Tuyên phu nhân, mà là mẹ của Yên Vũ, An Ngọc Chi.
Bây giờ thi thể của An Ngọc Chi và Mục Thanh Thanh đều ở trong tay An Niệm Chi.
An Niệm Chi là một người cố chấp đến điên cuồng. Ai có thể coi chừng thi thể của một người đã chết, giữ tám năm không cho phép năm tháng tàn phá, còn vọng tưởng làm người đó tỉnh lại? Yên Vũ tự hỏi làm không được, nhưng An Niệm Chi thì làm được.
Hơn nữa Lộ Nam Phi cũng nói, trình độ y thuật của An Niệm Chi khiến cho người ta không thể theo kịp.
Mặc kệ là ông ta vọng tưởng hay là thật sự có biện pháp, vào giờ phút này đã thoát khỏi chấp niệm của Yên Vũ, cũng không muốn để cho ông ta ra tay đối với mẹ của mình.
“Phụ thân nói như thế nào? Có thể có cách đoạt lại di thể của mẫu thân?” Yên Vũ thả chiếc nĩa bạc xuống dĩa, vội vàng hỏi.
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Phụ thân cũng hiểu được việc này nghe rợn cả người, không thể mặc cho ông ta làm càn. Chỉ cần nàng có thể xác định di thể của mẫu thân đúng là ở trong Cao phủ, vậy thì có cách đoạt lại!”
“Vâng, nhất định là ở đó.” Yên Vũ khẽ nói. “An Niệm Chi để ý kỹ đối với hoa ưu đàm bà la trong nhà ấm trồng hoa bằng ngọc lưu ly kia, không để cho người ngoài chạm đến chút nào. Hơn nữa Cao phủ giáp với phủ thừa tướng lúc trước, nhất định là có dụng ý. Thiếp đã quan sát qua, nhà ấm trồng hoa của An Niệm Chi ở ngay trên nơi đã từng là phủ thừa tướng. Ông ta xây nhà ấm trồng hoa ở trong đó nhất định là có liên quan đến mẫu thân! Cho nên, mật thất thiếp đã từng thấy qua kia nhất định ở ngay bên trong Cao phủ!”
“Tốt.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Nàng an tâm đi!”
Yên Vũ vốn cho rằng Tuyên Thiệu là loại người sấm rền gió cuốn*, nhưng không biết được điều này có lẽ là di truyền đặc tính của Tuyên Văn Bỉnh.
(*sấm rền gió cuốn: là thành ngữ, chỉ hành động nhanh chóng, hiệu quả, gọn gàng)
Nàng không biết Tuyên Thiệu nói chuyện của mẫu thân cho Tuyên Văn Bỉnh khi nào, nhưng nàng lại biết rõ Tuyên Thiệu chỉ mới nói cho nàng có một ngày nhưng Tuyên Văn Bỉnh đã hành động.
Trong viện của Cao Khôn có một cây hoè cổ thụ.
Cây hoè có thể là đã trăm tuổi, thân cây to đến một người ôm không nổi.
Ở thiên triều, cây hoè rất được yêu thích. Từ đế vương cho tới dân chúng đều không ai không thích cây hoè.
Cho nên lúc Cao Khôn mua viện này, tuy rằng cây hoè đã chết nhiều năm nhưng hắn cũng không kêu người ta bỏ đi.
Ngay hôm sau khi Tuyên Thiệu nói cho Yên Vũ biết là muốn cứu mẫu thân của nàng.
Tuyên Thiệu vượt qua bồn bằng, đi tới trước quan tài ngọc lưu ly.
Cúi người nhìn vào trong quan tài.
Vừa nhìn thì khiến cả người hắn đều hoàn toàn ngơ ngẩn.
Trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm hiện ra vẻ kinh hãi khó có thể tin. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nói với người ở bên ngoài: “Đưa một cây đuốc đến.”
Lập tức có thị vệ cầm cây đuốc đi vào.
Tuyên Thiệu nhận lấy cây đuốc, chiếu vào quan tài ngọc lưu ly, cẩn thận kiểm tra.
Trong nhất thời vẻ mặt của hắn hơi khó coi.
Yên Vũ kêu thị vệ chắn ở trước người mình tránh ra, nhìn thấy Tuyên Thiệu cùng một thị vệ khác đang đứng ở trước quan tài mà nàng đã thấy qua.
Biết chắc là bên trong bình an vô sự, sao Tuyên Thiệu còn chưa gọi mình đi vào chứ?
“Thiếp có thể đi vào không?” Yên Vũ vẫn hỏi một câu.
Tuyên Thiệu nâng mặt nhìn về phía nàng, yên lặng lắc đầu. “Không nên đi vào.”
Yên Vũ nhìn sắc mặt của hắn trầm lạnh thì trong lòng căng thẳng.
Không phải là An Niệm Chi cũng mang di thể của mẫu thân đi chứ?
Nhưng nhờ ánh lửa, nàng rõ ràng nhìn thấy lờ mờ có bóng người ở trong chất lỏng màu đỏ?
“Thiếp muốn nhìn một chút…” Yên Vũ nói, đã cất bước tiến vào mật thất.
Tuyên Thiệu lập tức đứng dậy từ phía trước quan tài ngọc lưu ly, che ở trước mặt nàng. “Yên Vũ, có thể không nhìn không?”
Yên Vũ chần chờ nhìn hắn một cái. “Vì sao?”
Tuyên Thiệu mím môi, không trả lời.
Trong lòng Yên Vũ suy nghĩ phút chốc, khoé miệng căng ra. “Có phải là thi thể của mẫu thân đã bắt đầu hư? Không còn tốt giống như lúc ban đầu? Không sao… Thiếp có thể chấp nhận, dù sao đã hơn tám năm rồi… Bây giờ còn có thể có hình dạng đại khái đã là rất hiếm thấy…”
Yên Vũ hít một hơi thật sâu. “Thật ra là thiếp muốn mẫu thân mồ yên mã đẹp, có còn tốt như lúc ban đầu hay không đã không quan trọng.”
Tuyên Thiệu nghe vậy cũng không có tránh ra. “Yên Vũ…”
“Để thiếp xem một chút được không? Đó là mẫu thân của thiếp, nhìn một cái, để cho thiếp nhìn một lần cuối cùng…” Trên mặt của Yên Vũ mang theo kiên cường nhưng trong giọng nói đã có nghẹn ngào.
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, thấy nàng khăng khăng, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, nhưng vẫn không yên lòng cùng nàng tiến lên phía trước.
Thị vệ kia giơ cây đuốc lên, lui một bước, nhường lại chỗ bên cạnh quan tài ngọc lưu ly.
Yên Vũ tiến lên tập trung nhìn.
Cả người đứng bất động tại chỗ.
An Ngọc Chi vẫn như cũ nằm trong chất lỏng màu đỏ nhạt trong quan tài ngọc lưu ly.
Không có bất kỳ thay đổi nào so với nàng nhìn thấy lần trước. Tựa như thời gian vĩnh viễn dừng lại trên người bà vào một đêm kia tám năm trước, một khắc kia, năm tháng chưa từng làm già đi dung nhan của bà.
Dáng vẻ của bà bình thản, giống như chỉ là đang ngủ, không có đau khổ, không có giãy dụa.
Mặc dù bây giờ trên ngực của bà bỗng nhiên bị người phanh ra một lỗ lớn, đúng nơi của trái tim, trống rỗng, nhưng không thấy trên mặt bà có vẻ đau đớn chút nào.