Yên Vũ
Chương 1302 : Nàng vẫn tuyệt tình như vậy (2)
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Bỗng nhiên một tiếng vùng vẫy rất nhỏ rơi vào trong lỗ tai dựng thẳng lên của Yên Vũ.
“Ngươi thả ta ra!”
“Mau ăn đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy!”
“Ta không ăn… ưm…”
Yên Vũ trợn to hai mắt nhìn. Nàng tin chắc mình không có nghe lầm, tiếng vùng vẫy chính là Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh còn sống, chứng minh tim của mẫu thân còn ở trong tay An Niệm Chi.
Ông ta còn chưa làm ra chuyện hoang đường.
“Ở bên trong.” Yên Vũ khẽ nói.
Nàng đứng dậy rời khỏi tường, ngẩng đầu nhìn tường rào thật cao. “Làm sao bây giờ? Thiếp nghe được tiếng của Mục Thanh Thanh, một người khác phải là An Niệm Chi. Làm sao bây giờ?”
Tuyên Thiệu cầm tay Yên Vũ. “Nàng đừng vội. Bây giờ đang là ban ngày, chúng ta không thể tuỳ tiện vào quan dịch. Nếu cứng rắn xông vào sẽ khiến An Niệm Chi có phòng bị, cũng sẽ chuồn mất.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao? Bây giờ Mục Thanh Thanh còn sống, nhưng mà không biết lúc nào ông ta sẽ…” Yên Vũ gấp đến độ hơi thở đều rối loạn.
Hai tay Tuyên Thiệu cầm tay nàng. “Nàng đừng hoảng, đừng loạn. Đợi buổi tối, buổi tối nàng ở nhà chờ ta, ta dẫn người lặng lẽ lẻn vào. Ban đêm không dễ bị người phát hiện, có thể không kinh động sứ giả của Tây Hạ và nước Kim, tìm được An Niệm Chi, đoạt lại tim của mẫu thân, được không?”
Yên Vũ nhìn chăm chú Tuyên Thiệu, biết phương pháp hắn nói là phương pháp ổn thoả nhất, thế nhưng còn muốn nàng chờ, chờ đến tối. Trời biết, nàng gấp gáp cỡ nào, nàng không muốn chờ một khắc nào cả.
Tìm lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc tìm được nơi ẩn thân của An Niệm Chi, nàng ước gì có thể vọt vào, đoạt lại tim của mẫu thân, để cho mẫu thân có thể hoàn toàn yên ổn hạ táng, không tiếp tục phải để thi thể đau khổ lưu lại nơi thế gian này.
Nhưng nàng nâng mắt liền nhìn thấy ánh mắt chuyên chú và ân cần của Tuyên Thiệu, chạm được nhiệt độ lòng bàn tay hắn. Nàng biết, mình ở chỗ này chẳng những không thể giúp Tuyên Thiệu cái gì, ngược lại chỉ có thể khiến cho hắn phân tâm. Võ công của An Niệm Chi sâu không lường được, ban đầu lúc ở Tuyền Châu cũng đã biết qua. Tuyên Thiệu không phân tâm cũng chẳng biết có là đối thủ của ông ta không, nếu như có mình ở trong cuộc, chỉ có thể liên luỵ Tuyên Thiệu như trước đây vậy.
Nàng gật đầu. “Chàng tìm đến bản đồ của quan dịch, thiếp cho chàng biết đại khái vị trí ông ta núp, như vậy cũng có thể giảm chút thời gian.”
Tuyên Thiệu thấy nàng có thể nói ra được lời này, biết trong lòng nàng đã ít nhiều bình tĩnh lại, yên tâm gật đầu. Hai người nắm tay Linh Nhi, chậm rãi ra khỏi ngõ hẻm, ngồi lên xe ngựa, đi Tuyên phủ.
Trên xe ngựa, Linh Nhi vẫn chờ, một đội mắt to, trong veo như nước, bình tĩnh nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ cố gắng bình phục tâm trạng của mình, không ngừng nói với bản thân, càng đến thời điểm như thế này thì càng phải tỉnh táo, không thể gấp gáp.
Nâng mắt thấy ánh mắt trong suốt của Linh Nhi, nàng mỉm cười lên một cái. “Linh Nhi nhìn cái gì?”
“Con tưởng rằng chỉ có con không có mẫu thân, rất đáng thương. Thì ra thiếu phu nhân người cũng không có mẫu thân… Còn… thi thể của mẫu thân còn bị người ta đánh cắp đi trái tim…” Linh Nhi nói, tiến lên cầm tay của Yên Vũ, nâng đôi tay của nàng trong lòng bàn tay nhỏ bé. “Thiếu phu nhân không nên khổ sở, mẫu thân của người… À… Bà ấy, bà ấy sẽ không rất đau. Mẹ con nói, người chết rồi thì không biết đau. Mẹ con chết rồi, cha đánh mẹ như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ không sợ đau…”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn Linh Nhi một hồi, mới hiểu được con bé này dường như đang dùng cách của mình để an ủi nàng.
Con bé nhỏ như vậy nhưng có thể nói ra lời này, có thể tưởng tượng con bé từng ở trong gia đình bạo lực đã trải qua cái gì.
Nhìn con bé chín chắn nhưng gầy còm hơn so với con nít cùng lứa, Yên Vũ không tự chủ đau lòng một hồi.
Giữa rối loạn nghĩ cách ở trong đầu, Yên Vũ dần dần thiếp đi.
Lúc nàng thức thì sắc trời đã tối.
Bây giờ nàng càng ngày càng có thể ngủ. Cho dù buổi chiều ngủ nhiều hơn thì buổi tối vẫn có thể ngủ ngon, nhưng sáng hôm sau thức dậy hơi sớm một chút.
Lục Bình nói đây là vì nàng mang thai, chứng tỏ em bé trong bụng khoẻ mạnh.
Bây giờ không có lời gì làm cho nàng vui mừng hơn so với nghe thấy em bé trong bụng nàng khoẻ mạnh.
Sau khi bữa tối vừa được mang lên không lâu thì Tuyên Thiệu trở về từ bên ngoài.
Còn mang về bản đồ của quan dịch.
Hai người vội vàng dùng qua bữa tối, liền khêu đèn nghiên cứu bản đồ.
Tuyên Thiệu ở trên bản đồ chỉ ra cho nàng vị trí tường rào mà bọn họ ở bên ngoài hôm nay.
Yên Vũ nhớ lại phương hướng tiếng động truyền đến mà nàng nghe được khi đó, dùng đầu ngón tay vòng ra vị trí đại khái ở trên bản đồ.
“Chính là khu này.” Yên Vũ thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu gật đầu, cũng không mở miệng.
Yên Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. “Viện này là của sứ giả nước nào ở? Chàng biết không?”
Tuyên Thiệu nghĩ sơ sơ. “Là Tây Hạ.”
“Tây Hạ… Người đàn ông ám sát ở Tuyên phủ đêm đó, chàng nhìn ra chiêu thức của hắn tương tự với thích khách dùng ám sát hoàng đế vào tám năm trước. Mà đêm đó hắc y nhân kia lại được các chủ Toàn Cơ các, chính là An Niệm Chi cứu đi. Điều này không phải nói rõ là chuyện ám sát hoàng đế tám năm trước thật ra cũng có tham dự của Toàn Cơ các?” Yên Vũ khẽ nói.
Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái, hơi do dự mở miệng: “Thư và hồ sơ nàng cũng đã xem, ám sát năm đó đúng là do Diệp thừa tướng an bài… Có lẽ là Diệp thừa tướng mượn lực của Toàn Cơ các…”
Tuyên Thiệu không có đem chuyện nói ra.
Yên Vũ hơi cụp mắt. Nàng biết, nhắc tới chuyện ám sát tám năm trước thì không thể tránh né không nói tới cha. Hôm nay đã rõ ràng việc cha làm năm đó quả thật không phải là bị oan uổng. Thư đích thân cha viết, nàng sẽ không nhận lầm.
Nếu như nàng không thể nhìn thẳng vào chuyện sai lầm cha làm ra, bây giờ sẽ không cách nào công bằng chính trực phán đoán rõ ràng.
Yên Vũ ngẩng đầu, trong con người vô cùng thanh thản. “Vâng, thiếp biết. E là phụ thân đầu têu, Toàn Cơ các và cha hợp tác với nhau. Dù sao thì các chủ Toàn Cơ các An Niệm Chi quen biết mẫu thân, có thể phụ thân cũng quen với ông ta… Chàng nói…”
Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trợn to mắt nhìn Tuyên Thiệu: “An Niệm Chi yêu mến mẫu thân, lại hợp tác với cha cùng nhau ám sát hoàng đế! Chàng nói năm đó tin tức bị tiết lộ, thư đích thân cha viết rơi vào trong tay Tuyên đại nhân, sẽ không phải là An Niệm Chi một tay sắp đặt chứ? Tất cả chuyện này… đều do ông ta sắp đặt hết, ông ta giở trò ngấm ngầm?”
Tuyên Thiệu nghe vậy, khẽ gật đầu. “Không phải là không có khả năng.”
Yên Vũ càng nghĩ càng cảm thấy rằng bản thân như nhìn kỹ đến chân tướng năm đó. “Tại sao trước đây thiếp không có nghĩ đến chứ? Cùng phụ thân hợp mưu ám sát hoàng đế, cho dù thành công hay không, đối với An Niệm Chi, đối với Toàn Cơ các đều là có lợi mà vô hại! Ám sát thất bại, phụ thân chắc chắn phải chết, ông ta có thể chính tay cướp đi mẫu thân từ bên cạnh phụ thân. Ám sát thành công, ông ta đã cấu kết với Tây Hạ, liền có thể thừa dịp hỗn loạn kiếm một món lớn… Tính thế nào thì ông ta đều là người cuối cùng được lợi! Đúng rồi, nhất định là như vậy…”