Yên Vũ
Chương 131 : Đánh chết ngay tại chỗ
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Tuyên Thiệu nắm lấy vai Yên Vũ. “Bây giờ nàng mang thai, cố gắng không nên suy nghĩ nhiều đến chuyện nhọc lòng như vậy, được chứ? Rốt cuộc sự thật thế nào, không thể suy đoán vô căn cứ như vậy, chúng ta cuối cùng sẽ tìm được chân tướng!”
Yên Vũ nghe vậy, thu hồi lại suy nghĩ lao nhanh như thúc ngựa của mình, chậm rãi gật đầu. “Ừm, thiếp không suy nghĩ nhiều. Bây giờ thiếp trước tiên phải học làm một người mẹ tốt, thiếp phải chăm sóc kỹ lưỡng con của chúng ta. Những việc này vẫn nên để cho chàng lo nghĩ đi, thiếp chỉ cần tránh ở sau lưng chàng, chờ chàng bày chân tướng ở trước mặt thiếp là được rồi.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, kinh ngạc nhìn Yên Vũ.
Vừa tin cậy vừa ỷ lại hắn như vậy, hắn thật sự đã chờ rất lâu.
Hắn là đàn ông, là chủ của một gia đình. Những chuyện bên ngoài vốn nên do hắn vất vả, nàng chỉ cần ở sau lưng hắn, chờ hắn báo tất cả cho nàng biết là được rồi.
“Nàng…” Cổ họng Tuyên Thiệu hơi chua xót, nhất thời ấp úng không thành câu.
Yên Vũ chậm rãi gật đầu. Nét mặt biểu lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt nhưng ấm áp như gió xuân. “Trước đây thiếp làm không được, không tin tưởng chàng, không biết lười biếng ỷ lại vào chàng. Sau này thiếp sẽ cố gắng làm người vợ, làm người mẹ tốt, không để cho chàng có buồn phiền ở trong nhà, chăm sóc thoả đáng trong nhà cho chàng, được không?”
“Nàng làm tốt lắm. Vẫn luôn tốt. Yên Vũ… có vợ như thế còn cầu mong gì.” Tuyên Thiệu khẽ nói, ôm nàng vào lòng.
Hắn biết mình cũng không phải là không có sai. Ngay lúc gặp gỡ ban đầu hắn bất quá chỉ là thấy nàng thính lực hơn người, có giá trị lợi dụng, sao từng coi nàng vốn là một người con gái mềm yếu? Sao từng thương hương tiếc ngọc đối với nàng? Nàng hiếu thắng, độc lập ngay từ đầu, không phải là do hắn tạo thành sao?
Hôm nay hai người có thể ai về chỗ nấy, mây tan trăng sáng cũng thật sự là không dễ.
Phía ngoài viện bỗng nhiên có tiếng chim hót líu lo truyền đến.
Yên Vũ nghe thấy rõ ràng, Tuyên Thiệu cũng nghe được.
Vào tháng 11, đêm đã khuya, sao có tiếng chim hót rõ ràng như vậy?
Tuyên Thiệu buông vai Yên Vũ ra, mang theo hai tấm bản đồ quan dịch, khẽ hôn một cái trên trán nàng. “Ở nhà chờ ta, không được lo lắng quá mức.”
Yên Vũ gật đầu. “Được.”
Tuyên Thiệu đẩy cửa đi ra ngoài. Một luồng gió lạnh tiến vào, Yên Vũ rụt vai một cái, nghe tiếng bước chân của hắn hướng ra ngoài đi xa.
Ngoại viện có người chờ hắn. Bọn họ đi chuyến này là muốn ban đêm thăm dò quan dịch, tìm ra An Niệm Chi cùng tim của mẫu thân bị An Niệm Chi giấu.
Tay của Yên Vũ không khỏi siết chặt.
Không biết là bị Thượng Quan Hải Lan khuyên nhủ hay là bị “đánh chết ngay tại chỗ” của Lộ Minh Dương doạ sợ, người đàn ông áo đen thật không có phản kháng nữa.
Thượng Quan Hải Lan tấm tắc hai tiếng, nói với Lộ Minh Dương: “Thật khí phách!”
Lộ Minh Dương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Hai người mang theo người đàn ông áo đen, cùng Tuyên Thiệu trở về trong thành Lâm An.
“Công tử, mang người này về Hoàng thành ti hay là mang đi đâu?” Lộ Nam Phi khom người hỏi.
Tuyên Thiệu quay đầu lại nhìn người đàn ông hơi thở không ổn định kia. Thân phận của hắn không đơn giản, có thể có quan hệ mơ hồ gì đó với Tây Hạ. Hơn nữa, bây giờ e rằng Yên Vũ còn chưa ngủ, đang lo lắng chờ ở nhà.
Nếu như đem người đàn ông này đi Hoàng thành ti, đó là công sự. Nếu Tây Hạ đứng ra thì triều đình khó xử.
“Mang về Tuyên phủ.” Tuyên Thiệu trầm giọng nói.
Mang về Tuyên phủ thì có thể cho Yên Vũ biết tiến triển của sự việc trước. Mặc dù sẽ làm nàng thất vọng, nhưng dù sao cũng hơn là để cho nàng lo lắng. Hơn nữa, đem về nhà thì chuyện này sẽ không cần bày ở ngoài sáng, lúc không có ai, làm thế nào cũng được.
Lúc người đàn ông bị đưa về Tuyên phủ thì đã ngất đi!
Khi bị bấm nhân trung cho tỉnh lại, ánh mắt của hắn còn hơi ngẩn ngơ.
Ngẩng đầu nhìn người quanh mình một chút, một động tác đơn giản lúc này đối với hắn mà nói đều giống như tốn hết sức lực.
Hắn bị trói ở trên ghế, đang ngồi đối diện hắn là Tuyên Thiệu từng bị hắn ám sát, cùng với người ở chung với Tuyên Thiệu vào ngày ấy, Yên Vũ.
Đứng một bên là người bắt hắn về, Lộ Minh Dương cùng Thượng Quan Hải Lan. Ngồi một bên kia là Lộ Nam Phi.
Hắn quét nhìn một vòng, đưa mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào trên người Yên Vũ.
Ánh mắt mang theo căm thù cùng độc ác khiến cho Yên Vũ vô cùng khó hiểu. Hình như nàng không biết người đàn ông này mà? Có biết, cũng là biết hắn từng ám sát Tuyên Thiệu. Ánh mắt của hắn thù hận như vậy là vì sao?
“Nếu không phải ngươi! Nàng ấy… sao lại bị chủ mang đi!” Giọng người đàn ông căm hận nói. “Người đàn bà này lòng dạ cực kỳ độc ác. Nàng ấy làm gì trêu chọc ngươi lại khiến ngươi hại nàng ấy vào lãnh cung còn chưa đủ, bây giờ lại muốn đoạt mạng của nàng ấy?