Yên Vũ

Chương 132 : Nàng ấy là bị ngươi hại chết!

Ngày đăng: 05:00 20/04/20


Yên Vũ nghe vậy hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới biết được ‘nàng ấy’ trong miệng hắn đúng là Mục Thanh Thanh không thể nghi ngờ gì. Lẽ nào người đàn ông ở trước mặt này là người ái mộ Mục Thanh Thanh?



“Ân oán giữa ta và nàng ta không cần nói cho ngươi biết. Ngươi nói đi, An Niệm Chi bây giờ núp ở đâu?” Yên Vũ hỏi.



“An Niệm Chi?” Người đàn ông hồ nghi.



“Chính là chủ trong miệng của ngươi.” Tuyên Thiệu nhắc một câu.



“Các ngươi cũng đang tìm hắn? Tại sao các ngươi tìm hắn?” Người đàn ông vội hỏi. Hỏi xong thì nhịn không được ho khan vài tiếng.



Yên Vũ thản nhiên nhìn hắn. “Ngươi hận ta như vậy, nói ta muốn lấy mạng của Mục Thanh Thanh, nhưng không biết nói vậy là bởi vì sao?”



Người đàn ông cụp mắt suy nghĩ một chút. Chuyện này hắn ít nhiều biết một chút, nhưng bây giờ chống lại những người này, không biết bọn họ biết được bao nhiêu, không biết được bao nhiêu, nhất thời không dám tuỳ tiện mở miệng.



“Ta chỉ biết chủ yêu quý một người phụ nữ, nhưng người đó chết đã nhiều năm. Bây giờ chủ lại muốn dùng tính mạng của Mục Thanh Thanh làm sống lại người phụ nữ mà hắn yêu quý! Đừng nói việc này nghe thấy vô cùng hoang đường, nhưng thật sự có thể thành. Hắn ta dựa vào cái gì mà cướp đi tính mạng của Mục Thanh Thanh?! Người phụ nữ hắn ta thích là người, Mục Thanh Thanh cũng là người! Dựa vào cái gì mà hắn dùng Mục Thanh Thanh đổi lấy mạng sống cho người kia?”



Người đàn ông tức giận đến mặt đều đỏ lên, nói.



Yên Vũ chậm rãi gật đầu. “Ngươi nói đúng. Cho nên, ngươi xem, ngươi cùng mục đích với chúng ta, chúng ta cũng là vì ngăn cản chủ làm ra loại chuyện hoang đường này. Ta cũng không muốn mạng của Mục Thanh Thanh, muốn mạng của Mục Thanh Thanh chính là chủ trong miệng của ngươi.”



Người đàn ông vô cùng kinh ngạc nhìn nàng. “Người mà chủ muốn làm sống lại không phải là mẫu thân của ngươi sao?”



Nói xong, người đàn ông kia liền mím chặt miệng, hối hận không thôi.



Hắn không ngờ sao mình lại lộ tẩy nhanh như vậy.



Ánh mắt sắc bén của Yên Vũ nhìn về phía hắn. “Thì ra ngươi biết. Nói như vậy, ngươi và chủ quan hệ không cạn? Rốt cuộc ngươi là ai?”



Người đàn ông mím miệng không nói.



Yên Vũ chậm rãi nói: “Đúng, không sai. An Niệm Chi muốn cứu sống là mẫu thân của ta. Nhưng biện pháp ông ta dùng ta không thể nào tiếp nhận được. Lấy đi tim của mẫu thân ta, muốn đổi tim mẫu thân ta lên trên người của Mục Thanh Thanh. Chuyện như thế không thể tưởng tượng nổi làm sao có thể cứu sống mẫu thân của ta? Ta há có thể mặc cho hắn làm nhục mẫu thân như vậy? E rằng ngươi cũng không muốn lúc tìm được Mục Thanh Thanh thì thấy là một tử thi bị móc tim chứ?”



Nghe vậy, người đàn ông nhúc nhích mãnh liệt ở trên ghế. “Không, hắn không thể đối đãi với A Thanh như thế! Không thể!”



Tâm tình của người đàn ông bị kích động dị thường.



Tuyên Thiệu lãnh đạm mở miệng. “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là quá xung động. Ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của An Niệm Chi nhưng muốn tuỳ tiện hành động, cho nên mới để cho hắn chạy. Nếu không có ngươi đánh rắn động cỏ thì bây giờ chúng ta đã thu lại được tim của mẫu thân, cũng cứu ra được Mục Thanh Thanh.”



Người đàn ông nghe vậy, thở hổn hển nhìn Tuyên Thiệu. “Các ngươi, các ngươi thật sự chịu cứu A Thanh?”



“Có chịu cứu hay không còn phải xem ngươi có chịu phối hợp hay không.” Tuyên Thiệu lãnh đạm nói. “Ngươi biết, không có ngươi, chúng ta cũng có thể tìm được An Niệm Chi, có lẽ là phải tốn nhiều hơn chút thời gian mà thôi. Chúng ta thật sự quan tâm tới tim của mẫu thân. Nhưng nếu kéo dài thời gian thì không thể bảo đảm khi tìm được thì Mục Thanh Thanh có còn sống hay không.”
Nhưng Yên Vũ cầm lấy tay hắn không thả lỏng. Lúc này tim nàng đập rất gấp, mí mắt dường như cũng đang không ngừng nháy, trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an. “Thiếp mặc kệ chàng mang theo bao nhiêu người, nhất định nhất định không nên mạo hiểm, cũng không thể sơ suất. An Niệm Chi thủ đoạn độc ác, hơn nữa giỏi dùng độc dược, chàng… chàng nhất định phải bình an trở về.”



Tuyên Thiệu thấy ánh mắt nàng tha thiết nhìn mình chằm chằm, biết cảm giác nàng chờ ở nhà cũng không dễ dàng gì, liền trịnh trọng gật đầu. “Được, ta đồng ý với nàng, tuyệt không mạo hiểm, nhất định bình an trở về.”



Lúc này Yên Vũ mới thoáng an tâm.



Cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn không có thả lỏng.



Tuyên Thiệu cúi đâu nhìn nàng siết chặt tay mình, trở tay cầm lại tay nàng. “Đã biết hướng đi của An Niệm Chi, bây giờ càng phải ngựa không dừng vó mà chạy tới, miễn cho lại để hắn chạy thoát. Nàng an tâm ở nhà chờ tin tức, không nên chịu đựng, đến khi nàng thức dậy thì ta đã mang tim của mẫu thân trở về.”



Yên Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Thiệu, chậm rãi gật đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ quyến luyến.



Trước kia nàng không hề biết mình ỷ lại vào Tuyên Thiệu như vậy. Dưới vực núi Thiên Mục, nghe vào chính là nơi nguy hiểm, nàng đâu có cam lòng cho hắn đi mạo hiểm… Đặc biệt là dưới tình huống trong lòng bất an như vậy.



Nhưng Tuyên Thiệu vỗ vỗ tay nàng, xoay người rời đi.



Yên Vũ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng đi xa của Tuyên Thiệu.



Nghe thấy tiếng rời đi của hắn dần dần xa, không nghe được trong tai mình.



Tuyên Thiệu phân phó Lộ Nam Phi đến Hoàng thành ti triệu tập đội ngũ.



Đem đến hơn năm mươi người trực đêm, mọi người giục ngựa phi nước đại thẳng đến núi Thiên Mục.



Lý Hữu bị người dẫn xuống dưới.



Bây giờ đã biết thân phận hắn là Đại hoàng tử của Tây Hạ, tất nhiên là không thể trói hắn lại. Hơn nữa, bản thân hắn đã bị trọng thương không đáng sợ, mời phủ y bắt mạch, bốc thuốc cho hắn, canh chừng hắn ở trong phủ.



Lý Hữu biết chờ ở Tuyên phủ có thể đạt được tin tức cứu được A Thanh hay không sớm nhất, liền vô cùng an phận phối hợp, một câu cũng không đòi muốn đi.



Nhưng mà trong lòng hắn cũng có lo lắng, không thể bình tĩnh giữa thấp thỏm bất an.



Võ công của chủ sâu không lường được, bọn Tuyên Thiệu có thể đánh bại được chủ không? Cho dù có cơ hội đoạt lại tim của người phụ nữ kia, bọn họ thật sự sẽ cứu ra A Thanh sao? Quan hệ giữa A Thanh và phu nhân của Tuyên Thiệu không tốt, hắn có biết một chút. Còn có, bọn Tuyên Thiệu đi lúc này, A Thanh vẫn bình an vô sự sao? Có thể… có thể đã không còn kịp hay không… Không thể!



Lý Hữu nghĩ đến thì tự lắc đầu trước, nhất định sẽ không, A Thanh sẽ bình an trở về.



Yên Vũ trở lại trong phòng mình, giống như nàng đã đồng ý với Tuyên Thiệu, an tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không nhịn được suy nghĩ, dự đoán đến đủ loại kết quả không tốt.



Con người dường như thường như vậy, một khi mình đặc biệt quan tâm đến người nào đó thì thường sẽ suy nghĩ sự việc đến phương diện xấu nhất, càng tự nói mình sẽ không như vậy, càng bảo mình không nên nghĩ như vậy thì càng không khống chế được…