Yên Vũ

Chương 76 : Xin lỗi, thiếp sai rồi

Ngày đăng: 04:58 20/04/20


Yên Vũ kềm chế tay đang khẽ run, lật khăn voan lên trên đầu, vén rèm ra. “Ở đó đừng nhúc nhích. Ta đã chờ muội tám năm, ta biết muội cũng đợi ta tám năm. Ngại gì đợi thêm một hai khắc nữa, đợi ta đuổi hắn đi liền tự mình đón muội xuống kiệu.” Tần Xuyên đứng thẳng người ở bên ngoài kiệu, thấp giọng nói.







Yên Vũ nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng đau đớn vô cùng.



Đúng vậy, nàng chờ biểu ca tám năm rồi! Mỗi ngày ngóng trông tra ra được kẻ thù, đợi báo được thù sẽ gả cho biểu ca, cùng biểu ca rời khỏi Lâm An, trải qua cuộc sống tự tại của bọn họ.



Nhưng sự thật chứng minh ngày xưa nàng quá mức ngây thơ. Nàng là người lưng mang thù nhà như vậy, sao có tư cách nghĩ tới tương lai, nghĩ tới cuộc sống sau này?



Biểu ca cho rằng đây là cơ hội cuối cùng ở chung với nhau của bọn họ sao?



Thật ra, khi nàng tự hạ thuốc mình bẫy Tuyên Thiệu thì cuộc đời này nàng và biểu ca đã không còn khả năng…



Chỉ trong chốc lát, Yên Vũ đã nghe được tiếng chiêu chiêu thức thức xé gió.



Tần Xuyên và Tuyên Thiệu đã động thủ ở giữa không trung.



Nàng không nghĩ ngợi nhiều được. Xốc lên rèm kiệu, kéo khăn voan xuống, ngửa đầu nhìn hai người đang dây dưa ở trong không trung.



“Dừng tay! Tuyên Thiệu, ta đi với ngươi!” Yên Vũ la lớn.



Tần Xuyên nghe vậy ngẩn ra, bị Tuyên Thiệu đánh một chưởng vào trên vai phải.



Hắn lập tức rơi xuống đất. Liền lùi mấy bước, ho ra một búng máu.



Tuyên Thiệu không nhìn hắn. Một đôi mắt đen bóng rơi ở trên mặt của Yên Vũ. Bay người lên trước, ôm lấy Yên Vũ, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Khiến cho ta tìm nàng.”



Cổ họng Yên Vũ chua xót, nhưng ra sức kềm chế lòng muốn quay đầu lại nhìn Tần Xuyên một cái. Mặt không chút cảm xúc gật đầu. “Vất vả cho ngươi rồi.”



Tuyên Thiệu cười, ôm nàng phi thân lên ngựa.



Nhưng Tần Xuyên lại đánh tới một chưởng.



Tuyên Thiệu một tay ôm lấy Yên Vũ ngồi trên ngựa, một tay lộn lại, đối một chưởng với hắn. “Tâm trạng ngươi đã loạn, nội lực không ngưng tụ, lúc này tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt!”



Tuyên Thiệu lại đẩy Tần Xuyên lùi lại, ôm lấy Yên Vũ, cưỡi ngựa đi.



Yên Vũ cắn chặt môi dưới, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại liếc nhìn Tần Xuyên.



Nàng không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cực kỳ bi thương của Tần Xuyên. Nàng không dám nhìn, sợ liếc mắt nhìn sẽ nhịn không được mà khóc lên, liều mạng lưu lại… Mà nàng không cho phép mình như vậy…



Lộ Nam Phi đợi mọi người ngăn Tần Xuyên lại.



Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ, hai người đều là toàn thân quần áo đỏ thẫm, cưỡi ngựa trắng cao to, đi càng lúc càng xa.



Tần Xuyên thất thần đứng tại chỗ, nhìn chữ hỉ đỏ chói trên cánh cửa, dải lụa màu đỏ thắm, kiệu hoa đỏ tươi có thêu hai đoá mẫu đơn phú quý nở chung một gốc, cùng với bộ hỉ phục tân lang đỏ rực trên người mình… Thoáng chốc giống như trở lại tám năm trước, hắn trơ mắt nhìn phủ thừa tướng thành một biển lửa đỏ rực ngút trời, trơ mắt nhìn thân thể nhỏ bé của biểu muội co quắp khóc, nhưng bất lực…



Loại cảm giác bất lực này bao vây cả người hắn. Hắn thả người ngã xuống đất, nhìn chằm chằm mặt trời chói chang. Màu đỏ trước mắt đều bị một mảnh hoa mắt thay thế.



Tám năm trước, hắn không giúp được nàng. Tám năm sau, hắn vẫn như cũ chỉ có thể nhìn nàng rời khỏi mình…



Vì sao nàng phải kiên cường như vậy, tự mình gánh vác tất cả, không chịu giống như một người con gái nhỏ, tránh ở sau lưng hắn, giao gánh nặng này cho hắn…



Người xem náo nhiệt tụ tập ở cửa Tuyên phủ còn chưa tan.



Chợt nghe tiếng vó ngựa vội vã tới.



Tuyên Thiệu ghìm ngựa, ôm lấy Yên Vũ, đạp lên bàn đạp một cái, cả người bay lên.



Hai người vững vàng rơi xuống đất ở trước cửa Tuyên phủ.




Tuyên phu nhân ho nhẹ một tiếng. “Lão gia…”



Lúc này Tuyên Văn Bỉnh mới đen mặt lại, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy chén trà Yên Vũ hai tay dâng lên, kề vào bên mép, hơi mím một chút rồi giơ tay ném một bao lì xì vào trong mâm dâng nước của nhà hoàn bên cạnh.



Yên Vũ gục đầu, bộ dáng phục tùng. “Cảm ơn cha.”



Giọng nói dịu dàng êm ái, nhưng đáy lòng nàng không kềm chế được chán ghét. Gọi cha đối với một kẻ thù đã từng giết cả nhà của mình, có gì càng uất ức hơn không?!



Nàng cụp mắt không để người ta nhìn thấy thần sắc trong mắt mình.



Dời hai bước đến bên cạnh Tuyên phu nhân, mới vừa bưng qua chén trà trên khay.



Tuyên Văn Bỉnh chợt ho lên kịch liệt.



Trong lòng Yên Vũ kinh hãi.



Không phải cậu nói đây là độc dược mạn tính sao?



Vả lại vừa rồi Tuyên Văn Bỉnh cũng chỉ nhấp một miếng cho có mà thôi, cũng không chắc thật sự uống vào, sẽ không phát độc mau như thế chứ?



Trong lòng nàng khẩn trương, nhưng có chút chờ mong mơ hồ.



Tuyên phu nhân lo lắng vỗ vỗ lưng cho Tuyên Văn Bỉnh. “Sao vậy, lão gia?”



“Không sao, không sao.” Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên một cái, kêu bà ta ngồi lại.



Lúc này Yên Vũ mới dâng trà cho mẹ chồng.



Mặc dù nhìn Tuyên phu nhân bất mãn đối với nàng, nhưng vẫn không làm khó nàng trước mặt Tuyên Thiệu, nhận lấy trà, uống một hớp nhỏ, cầm lấy bao lì xì từ trong tay nha hoàn ở bên cạnh, trực tiếp đưa tới tận tay nàng.



“Đứa bé ngoan, tính tình của Thiệu nhi nóng nảy, sau này con phải nhẫn nại nhiều chút.” Tuyên phu nhân dịu dàng dặn dò một câu.



“Dạ, mẫu thân.” Yên Vũ khom người cám ơn.



“Được rồi, đi thôi.” Tuyên Thiệu kéo tay nàng qua, muốn đi.



Mắt Tuyên phu nhân lộ ra không muốn. “Các con còn chưa có dùng bữa sáng phải không? Ở lại đây dùng bữa sáng rồi đi nhé?”



Tuyên Thiệu đang muốn cự tuyệt.



Nhưng Yên Vũ mong đợi nhìn hắn, ý cầu khẩn viết trên mặt.



Tuyên Thiệu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.



Đồ ăn sáng được dọn lên, Yên Vũ đứng ở bên cạnh chia thức ăn, hết sức ân cần gắp thức ăn cho mọi người.



Tuyên Thiệu bất mãn, kêu nàng ngồi xuống.



Nàng lại không chịu, nói cái gì là lễ không thể bỏ.



Tuyên Thiệu lười lôi kéo nàng, chỉ ăn sạch sẽ thức ăn nàng mới gắp tới, liền đặt đũa xuống.



Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân thì hoàn toàn không động đến đũa.



Có lẽ cũng là vì sắp đến buổi trưa, bọn họ chắc đã ăn từ sớm, bây giờ bất quá chỉ là vì giữ Tuyên Thiệu lại lâu thêm chút nên mới cố ý mượn cớ mà thôi.



Yên Vũ hơi thất vọng, nhưng biết việc này không gấp được.



Tám năm nàng cũng có thể chờ, giờ đây biết rõ kẻ thù, vả lại đang ở tại Tuyên phủ, còn sợ không có cơ hội báo thù sao?