Yên Vũ

Chương 77 : Ám toán

Ngày đăng: 04:58 20/04/20


“Nàng không cần gấp gáp lấy lòng bọn họ như vậy.” Trở lại trong viện, Tuyên Thiệu thản nhiên mở miệng nói.







Yên Vũ kinh ngạc nhìn hắn.



Nhưng hắn ngậm miệng, không chịu nhiều lời. Kéo nàng đến thư phòng, ném cho nàng một quyển truyện đang được bán chạy nhất ở ngoài chợ. Mình thì ngồi ở bàn bên cạnh, lật mở Luật lệ thiên triều.



Yên Vũ tiếp lấy quyển truyện, thấy quyển truyện mới tinh chưa hề được lật qua. Hơn nữa, trước đây lúc nàng quét dọn ở trong thư phòng chưa từng thấy qua, biết hắn cũng không đọc loại sách này.



Trong bụng hiểu, nhất định là hắn đặc biệt mua cho nàng đọc.



Tuyên Thiệu là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, nhưng lại ra dáng hạ thấp, chiều ý nàng, quan tâm tình cảm của nàng, nói không cảm động chút nào là gạt người.



Lòng nàng không phải bằng đá, sao có thể không cảm động.



Nhưng mà, dù sao hắn cũng là con trai của Tuyên Văn Bỉnh. Mặc dù cha con bất hoà, nếu sau này nàng báo được thù, hắn biết được chính tay nàng thuốc chết cha của hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng chăng?



Tay Yên Vũ cầm quyển truyện, nhưng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Tuyên Thiệu. Trong nhất thời lòng đầy bối rối.



Nếu như hắn không phải là con trai của Tuyên Văn Bỉnh. Nếu như nàng không phải là con gái của phủ thừa tướng. Nếu như bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, chưa bao giờ quen biết, thì tốt rồi…



“Công tử. Trong cung lại ban thưởng quà mừng mười ba chuỗi ngọc trai đông châu, mười ba chuỗi bích tỳ*, mười ba thớt gấm Vân Nam.” Tuyên Hoà ở ngoài thư phòng bẩm.



(*có tên tiếng Anh là ‘tourmaline’, link tham khảo hình: http://www.haoyus.com/uploadfiles/images/碧玺/碧玺1.jpg)



Tuyên Thiệu trầm ngâm trong chốc lát. “Không phải quà mừng trong cung đã đưa tới hôm qua sao?”



“Nghe nói những quà tặng này là Mục chiêu nghi đưa tới. Còn có một ma ma đang chờ gặp thiếu phu nhân một lần ở trong phòng khách.” Tuyên Hoà hơi do dự trả lời ở ngoài cửa.



Quả nhiên nghe thấy Tuyên Thiệu không vui nói: “Kêu bà ta cút đi, thiếu phu nhân là ai mà muốn gặp thì gặp sao?”



Yên Vũ ngẩng đầu, đúng lúc thấy Tuyên Thiệu quay mặt nhìn lại nàng.



Nàng cười với hắn, Tuyên Thiệu hài lòng quay mặt đi.



Cứ như vậy lẳng lặng ngồi chung với nhau, nhìn lại một cái là có thể thấy nàng cười với hắn. Cuộc sống vẫn thật không tồi.



Cũng không nghe thấy tiếng Tuyên Hoà rời đi, qua một lát, Tuyên Hoà mới lại mở miệng. “Là mang theo khẩu dụ của Mục chiêu nghi tới, thiếu phu nhân gặp một lần cũng không có gì…”



“Đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Tuyên Thiệu lại không có chút thoả hiệp nào.



Yên Vũ ngưng mày. Thảo nào Cao Khôn lại nhằm vào hắn, có lẽ hắn ở đâu cũng đều kiêu căng như vậy. Nếu là trong nhà một đại thần khác cũng sẽ không đối xử vô lễ với phi tử đang được cưng chiều nhỉ?



“Dạ…”



Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi xa của Tuyên Hoà.



Yên Vũ cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên quyển truyện.



Trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nhớ đến thương thế của Tần Xuyên.



Hôm qua thấy huynh ấy bị Tuyên Thiệu đánh một chưởng ói ra máu, bây giờ không rõ tình hình như thế nào?



Từ hôm qua đến nay Tuyên Thiệu vẫn không hỏi nàng chuyện Tần Xuyên. Rốt cuộc là hắn biết bao nhiêu đây?



Nhìn Tuyên Thiệu đang lật sách, xem rất chăm chú.



Yên Vũ đứng lên, rón rén đi ra ngoài.



“Đi đâu vậy?” Hắn không ngoảnh đầu lại, hỏi.



Yên Vũ hướng về phía lưng của hắn cười một tiếng, cũng không màng hắn có thể nhìn thấy hay không. “Hơi mệt, ra ngoài đi một chút, chàng đi không?”



“Đi đi, muộn một chút nữa sẽ đi tìm nàng.” Tuyên Thiệu dựa vào bàn, không đứng lên.


Người nọ lật hai vai của hoàng đế, lật hắn từ trên trường kỷ xuống trên đất.



Lúc này Yên Vũ mới thở dài một hơi, thấy người tới toàn thân hắc y bó sát, bịt mặt, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.



“Đi!” Người nọ nói.



“Ta không cử động được.”



Người nọ liếc nhìn Yên Vũ, không chậm trễ chút nào khiêng nàng lên trên vai, một đường bay nhanh ra khỏi nhà ấm. Rồi khiêng nàng vượt nóc băng tường, cứ thế tránh né thị vệ trong cung không ngừng qua lại tuần tra chung quanh.



Khi đến gần một nơi yên tĩnh ở cửa cung thì để nàng xuống.



“Biết được đường xuất cung không?” Người nọ hỏi.



Yên Vũ ừ một tiếng.



Hắn giơ tay lên giải huyệt cho Yên Vũ.



“Khoan đã, cảm ơn đã cứu giúp. Có thể nói cho ta biết đường chính đi như thế nào không? Chỉ cần đến đường chính thì ta biết được đường xuất cung!” Yên Vũ vẫn còn hơi sợ, hỏi.



Người nọ bất đắc dĩ thở dài, tay chỉ về phía đông xa xa. “Theo góc quanh ấy đi ra ngoài.”



Nói xong, nhún người nhảy một cái, không thấy bóng dáng.



Lúc này Yên Vũ mới mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một ngọc bội màu xanh trong suốt.



Nàng dĩ nhiên biết làm sao đi tới đường chính, dựa vào thính lực là có thể nghe ra ở đâu có người đi qua.



Nhưng nếu nàng không trì hoãn hắn một chút thì làm sao biết là ai cứu mình đây?



Yên Vũ một mạch chạy chậm trở lại nơi cùng Tuyên Thiệu tách ra.



Tuyên Thiệu tự mình dìu nàng lên xe ngựa, thấy tóc tai nàng mất trật tự, quần áo cũng có dấu vết sửa sang lại. Hơn nữa, thấy nàng một mình hốt hoảng chạy về thì sắc mặt trầm xuống.



“Phu quân đừng nổi giận, thiếp…” Yên Vũ nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi khẩn trương nên không cảm thấy, giờ đây thấy được Tuyên Thiệu nên bình tĩnh lại, mới phát hiện miệng thật khô. “Thiếp uống miếng nước trước.”



Tuyên Thiệu tự mình rót trà cho nàng.



Nhưng nàng nâng ấm trà lên ực mạnh vài ngụm, rồi tỉ mỉ kể lại cảnh ngộ hôm nay cho Tuyên Thiệu.



Tuyên Thiệu nghe xong, hướng ra bên ngoài xe ngựa phân phó Lộ Nam Phi: “Mang tất cả bốn tên thái giám khiêng kiệu cùng người cung nữ kia đến hình ngục hoàng thành ty.”



Nói xong, cúi đầu ngửi mùi vị trên người nàng. “Nhà ấm trồng hoa xông hương an thần, nhưng trong hương an thần này có thêm thứ thôi tình. Trong nhà ấm trồng hoa kín không kẽ hở, ở bên trong hồi lâu sẽ bị thôi thúc tình dục, khiến cho người ta thần trí mơ hồ.”



Yên Vũ gật đầu liên tục, vẫn có chút dáng vẻ chưa tỉnh hồn.



“Đi, xuất cung.” Tuyên Thiệu phân phó với bên ngoài.



Tiếp đó đưa tay ôm Yên Vũ vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. “Xin lỗi…”



Vành mắt Yên Vũ chợt cay, coi như hôm nay bị uất ức cũng tìm được điểm bùng nổ, vùi đầu ở trước ngực Tuyên Thiệu, oa oa khóc rống lên.



Tuyên Thiệu nhẹ vỗ về lưng nàng, trấn an một lúc lâu.



Nàng mới dừng khóc, ngẩng đầu mắt đỏ nhìn Tuyên Thiệu, nắm tay hắn đặt trên vai nàng, hung hăng cắn một miếng. “Để cho thiếp gặp phải bất trắc như vậy nữa thì thiếp, thiếp sẽ không bao giờ… tha thứ cho chàng nữa!”



Thấy Yên Vũ đỏ mắt, miệng phồng lên, ánh mắt Tuyên Thiệu ngày thường lạnh lùng lúc này đã mềm nhũn như nước, trịnh trọng gật đầu. “Sẽ không.”



Lúc này Yên Vũ mới nở nụ cười, nhìn một hàng dấu răng sâu đậm trên tay hắn. “Đau không?”



Tuyên Thiệu mỉm cười, chỉ vào vai phải của mình, nói: “Không đau bằng nơi này.”



Yên Vũ sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới đêm tân hôn kia, nàng lưu lại một hàng dấu răng ở trên vai hắn, lập tức mặt đầy rặng mây đỏ.



Hắn hạ xuống một nụ hôn ở trên trán nàng. “Đêm đó nàng thật đẹp…”