Yêu Cung
Chương 10 : Vai trái và vai phải
Ngày đăng: 23:58 19/04/20
Lúc này tất cả mọi người trong thôn Kháo Sơn đã tụ tập trước thôn chờ đợi các đại nhân quang lâm. Đặc biệt là trưởng thôn thôn Kháo Sơn. Khi hắn nhìn thấy Lăng Túc chậm rãi giục ngựa đi về phía hắn, trong lòng hắn có phần khẩn trương và kích động.
Hắn khẩn trương bởi vì cả đời này hắn chưa từng thấy nhiều kỵ sĩ như vậy. Hắn cũng kích động bởi đoàn kỵ sĩ này!
Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất Đại Vận quốc. Trong chiến tranh, bọn họ từng vô số lần giống như đao nhọn chọc vào trái tim của kẻ địch. Cống hiến của bọn họ đối với thắng lợi của Đại Vận quốc căn bản không có từ nào có thể diễn tả được.
Mà lúc này trên ngựa và áo giáp da của Lăng Túc có gắn huân chương đao nhọn. Chỉ có kỵ sĩ đã tham gia chiến tranh, đồng thời lập được chiến công mới có tư cách đeo huân chương đao nhọn này. Lão thôn trưởng nhìn thấy huân chương đao nhọn lập tức ngã quỵ xuống mặt đất bái lạy Lăng Túc.
Lăng Túc không có giả mù sa mưa tiến lên nâng lão nhân này dậy. Bởi vì hắn có tư cách được hưởng cái cúi đầu này. Không giống với những tên quan lại hư vinh, hắn đã liều mạng để có được vinh quang. Mỗi một người trong trung đội của hắn đều xứng đáng với một lạy này.
- Lão nhân gia xin đứng lên!
Lăng Túc chậm rãi từ trên ngựa nhảy xuống. Sau đó hắn mới nâng lão thôn trưởng dậy. Tuy rằng Lăng Túc cảm nhận được sự nhiệt tình trong mắt những thôn dân này, nhưng bọn họ không thể dừng lại đây lâu. Bởi vì bọn họ còn phải tiếp tục truy kích kẻ địch.
- Thật hoành tráng. Bọn họ là ai vậy?
Âu Dương đứng ở phía sau thấp giọng hỏi Lý Vĩ đứng bên cạnh. Khi mới nghe có kỵ binh xuất hiện, hắn còn tưởng là kỵ binh của quân Tây Kỳ đánh tới. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của những thôn dân đối với những kỵ sĩ này, hắn hiểu rõ, đây không phải là một đoàn đội tầm thường.
- Chớ nói nhảm, đây là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương nói vậy vội vàng kéo Âu Dương một cái. Tại Đại Vận quốc, cho dù là quan lại cũng không muốn trêu chọc người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Bởi vì trên người những người này đều có chiến công hiển hách, đều do bọn họ liều mạng lấy được từ trên chiến trường.
Âu Dương kéo Lý Vĩ một cái, sau đó đứng ở trước mặt Lăng Túc. Mãi đến tận lúc này hắn cũng không rõ rốt cuộc những kỵ sĩ này muốn làm cái gì. Tuy nhiên từ ánh mắt cổ quái của bọn họ vừa nhìn về phía mình, Âu Dương cảm thấy có lẽ không phải là chuyện xấu.
- Ngươi? Lấy ra!
Lăng Túc quay về phía sau phân phó với đội viên một tiếng. Người đội viên kia liền mang cung tên và túi đựng tên của Lăng Túc tới.
Lăng Túc nhận túi đựng tên. Sau đó hắn rút ra một mũi tên còn dính vết máu nói:
- Của ngươi sao?
- Phải!
Âu Dương biết, lúc này không thừa nhận cũng không được. Nam tử nên dứt khoát một chút cũng tốt.
Hắn vừa dứt lời, Lăng Túc liền giao cung tên và mũi tên vào tay hắn, mở miệng nói:
- Ta sẽ đứng cách ngươi một trăm bước. Trong một trăm bước này, chỉ cần ngươi có thể bắn được một mũi tên tới chỗ ta, ngươi có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Lăng Túc nói vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng khi hắn vừa nói ra, không chỉ có thôn dân ngây người, cho dù là người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn cũng ngây người! Từ khi thành lập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tới nay, bọn họ chưa bao giờ thấy có tiền lệ gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn như vậy. Chẳng lẽ đội trưởng đang nói đùa sao?
Người khác đều cảm thấy được vào đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là vinh quang. Nhưng Âu Dương lại không biết đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn này trâu bò tới mức nào.