Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Chương 15 : Anh không tốt đẹp, nhưng tuyệt đối sẽ không phụ em
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
15.1
Kỳ nghỉ 1/5, Diêu Viễn đưa bà đi khám, lão nhân gia 2 ngày này bị tức ngực, cũng may kết quả kiểm tra cho thấy không có gì đáng ngại. Trên đường từ bệnh viện trở về, bà bỗng bảo tài xế taxi đỗ xe lại, “Bé con, bà cháu mình đi dạo đi.”
“Vâng.” Phía trước là nơi cha mẹ cô bị tai nạn.
Diêu Viễn đỡ bà chậm rãi đi, chuẩn bị tới giao lộ kia cũng là lúc một người đàn ông lướt qua.
Diêu Viễn vốn cúi đầu theo bản năng lại ngẩng lên, trong nháy mắt đó, cô gần như không thể tin nổi, bởi vì cô nhận ra người này, tuy rất mơ hồ nhưng cô nhận ra, mà người đàn ông nọ cũng dừng bước kinh ngạc nhìn hai người, nhưng rất nhanh liền khôi phục được phong thái của mình, sau đó gật nhẹ đầu bước đi .
Diêu Viễn trừng mắt không nói gì, mãi cho đến khi bà hiền lành hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không sao ạ.”
Giang Văn Hàn, sao hắn lại đến đây? Là trùng hợp, hay là…
Giang An Trình đến đó chú hỏi: “Chú về khách sạn hay còn muốn đi đâu?”
“Về khách sạn thôi, nơi muốn đi chú đã đi rồi .” Giang Văn Hàn cười cười, “An Lan đâu?”
“Vẫn đang bên nhà bác nó ạ.”
“Thế à? Hôm nào chú cũng phải qua đó chào thầy Triệu một tiếng, bây giờ thư pháp của ông ấy hẳn là ngàn vàng cũng khó cầu rồi?”
“Vâng.”
“Dòng dõi thư hương, con trai Triệu Tử Kiệt thì không hun đúc được mấy, ngược lại An Lan lại có phong phạm đó hơn.” Giang Văn Hàn chậm rãi nói, “Hôm nay chú tình cờ gặp cô bé kia, nghe nói An Lan vừa ý nó?”
Giang An Trình hơi ngạc nhiên gật đầu.
“Trùng hợp thật.” Giang Văn Hàn giơ tay day day mi tâm, cũng không nói thêm gì.
Đến khách sạn, Giang An Trình đi giúp chú làm thủ tục nhập cư, người nọ thì ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, khí độ nho nhã, khi không cười không nói lại khiến người ta có cảm giác u buồn, tang thương.”Không ngờ việc kia đến bây giờ còn có thể hại đến người khác.” Giang Văn Hàn chống trán lẩm bẩm. Nhớ lại cô bé vừa gặp khi đó chắc chỉ mới tám chín tuổi, thế nhưng còn có thể nhận ra ông, ngược lại bà cụ năm đó trên tòa án nguyền rủa ông gặp báo ứng, bị trời đánh lại không nhớ.
Giang An Lan sau đó nghe Giang An Trình chú đến rồi cũng chỉ ừm một tiếng tỏ vẻ đã biết. Giang An Trình ngồi cạnh em hỏi, “Có muốn tìm chú ấy nói chuyện một chút không? Hai người ở khách sạn cũng không xa nhau lắm.” Anh vốn định đưa chú vào khách sạn này, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, nói cho cùng anh vẫn nghiêng về phía đứa em này hơn, đối với chú không nói tới bối phận, nhiều năm như vậy gần như mỗi năm chỉ gặp đúng một lần, cảm tình cũng dần phai nhạt.
Giang An Lan đảo mắt nhìn bản thiết kế nhà trên tay, “Nói gì bây giờ? Chú ấy rốt cuộc vẫn là người nhà, mà em nếu đã nhận định cô ấy thì nhất định sẽ làm cho mối tình này có kết quả.”
Giang An Trình nghe xong cũng không nói gì.
“Anh, căn nhà bên này anh giúp em để ý một chút, em muốn tranh thủ trước tháng 12 này làm xong tất tần tật.”
“Vội thế?”
Giang An Lan cất bản thiết kế đã xem xong đi, thần sắc bình tĩnh nói: “Xong sớm còn lấy vợ sinh con.”
Diêu Viễn bên này vừa chập tối bác đã lái xe đến chỗ cô đón bà, trong nhà lại chỉ còn một mình, Diêu Viễn xem tv được một lúc phát chán đành phải vào thư phòng mở máy tính.
Lên QQ đọc tin nhắn, có một cái là của Jack cách đây nửa giờ, “Sư nương, khi nào chị mới online vậy? Em bị người ta đuổi giết thật đáng thương.”
Cô vốn không định trả lời, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Ai giết?”
Jack trả lời rất nhanh, “Sư nương lên rồi? Em cũng không biết bọn họ ở đâu ra, giết em nhiều lần lắm rồi, nói bởi vì em là đồ đệ của anh cùng sư nương, cho nên…”
“Anh cậu đâu?” Cô hỏi câu này hoàn toàn là xuất phát từ phản xạ có điều kiện.
Có điều lại khiến cho ngón tay vị đang ngồi trước máy tính đăng nhập tài khoản của em trai khựng lại, “Đang bận.”
“À… thế để chị vào game.”
“Chờ chút, em bây giờ chưa muốn chơi lắm, sư nương chị em mình tán gẫu đi, chán quá.”
“Cũng được…”
“…”
“Tiểu Viễn, thực ra em giúp anh đã hai lần rồi, em đã nhớ ra lần thứ hai chưa?” Nếu không phải là cần thiết, lần thứ hai này anh cũng chẳng muốn nói ra.
“A?”
“Anh tốt nghiệp Giang đại không bao lâu sau liền nhập viện, mới đầu là ở Bắc Kinh, sau lại chuyển đến bệnh viện Giang Nính hơn nửa năm, phiền…” Vốn định nói “Phiền đến đòi mạng” Giang An Lan giữa đường sửa miệng, “Cảm thấy chán muốn chết, ăn không ngon, em cũng biết đấy, đồ ăn trong bệnh viện cái gì cũng không ngon. Có một hôm anh tự ý ra ngoài ăn, bàn bên cạnh thực ầm ĩ, dạo đó anh… Tâm tình cũng không phải rất tốt, liền bảo bọn họ ngậm miệng…”
Diêu Viễn học kỳ 1 đaị học năm 2 có đi làm thêm, lần đầu là phục vụ trong một nhà hàng cao cấp, lương cao, yêu cầu ngoại hình tốt, tiếng Anh tốt, bởi vì ở đó đa số là khách ngoại quốc. Kết quả cô vừa đi làm còn chưa đến một tuần lễ liền đụng phải tình huống có người gây chuyện, một bàn 3 4 người nước ngoài bắt nạt một người Trung Quốc nhã nhặn bàn bên cạnh. Hôm đó đúng lúc quản lý có việc phải ra ngoài , chung quanh đồng nghiệp thì thà thì thầm không biết nên làm thế nào, cô liền không nghĩ nhiều đi lên giúp đồng bào, dùng tiếng Anh nói với mấy người nước ngoà: “Anh ấy không cố ý, thành thật xin lỗi, bữa này tôi mời các vị.” Vừa nói xong, Diêu Viễn liền vô cùng vô cùng hối hận, chính cô cũng còn đang thiếu tiền, bày đặt gì chứ… Nhưng lời đã nói ra cũng không thể nuốt về được, thôi còn may cuối cùng không phát sinh bạo lực.
“Em thanh toán cho anh hai lần, tuy rằng lần sau anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.” Anh thoạt nhìn yếu như vậy sao?
Về phần Diêu Viễn, đương nhiên cũng không phải người chạy khắp nơi làm việc tốt, chẳng qua cô từ nhỏ đến lớn đều khó khăn, nhìn thấy người cần giúp đỡ thì muốn giúp mà thôi, nhưng bỏ tiền ra giúp thì cực ít . Kết quả hai lần tốn nhiều tiền nhất đều là vì anh, Diêu Viễn cũng không biết nên nói gì hơn.
“Anh có phải hay không vì báo ân…”
Giang An Lan hơi có chút bất đắc dĩ cắt ngang, “Anh tưởng quan hệ của chúng ta giống Romeo và Juliette hơn.” Còn nữa, anh từ trước đến nay đã bao giờ là thiện nam tín nữ? Báo cái gì ân? Chẳng qua bởi vì cô là cô, cho nên anh mới như vậy, mới có thể cố ý đem phần ân tình kia phóng đại đến dương vô cùng.
“Diêu Viễn, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Nếu như trái tim cô cứng rắn hơn một chút, cô đã có thể từ chối anh rồi.
Trên đời luôn có người như vậy, làm cho bạn không thể kiểm soát được mình, mà những khúc khuỷu trên đường chẳng qua cũng chỉ khiến bạn thấy rõ bản thân không thể kháng cự người kia như thế nào mà thôi.
Diêu Viễn thở dài, rốt cuộc cũng nhìn về phía người một dạo cô không dám đối mặt đó, “En gần đây đều nghĩ đến chuyện của anh.”
“Ừ?.”
“Em vốn không muốn nghĩ , nhưng vẫn không tự chủ được mà nghĩ tới, sau đó liền ngủ không được .”
Giang An Lan vẫn nhìn cô không chớp mắt, hít thở cũng không sâu, sợ không cẩn thận sẽ cắt ngang lời cô cần nói.
“Em có thể sẽ rất khó hòa hợp mà sống chung với người nhà anh được.”
“Anh biết.”
“Em chỉ là… yêu anh…” khi nói câu này cô vẫn còn có chút đau lòng.
“Anh biết rồi.” Giang An Lan duỗi tay đem Diêu Viễn ôm vào lòng, khép hờ mắt lại, rõ ràng trút đi được gánh nặng. Người đàn ông kín như hũ nút lúc này cũng lười đi giấu kín tâm sự, anh vốn dĩ đã muốn để cô nhìn thấy được tình cảm của mình một cách trần trụi nhất, cho nên anh một chút cũng không để tâm thừa nhận những lo sợ bất an trong lòng trước đây, “Nếu em còn không tiếp nhận, anh thật không biết nên làm thế nào bây giờ, may quá…”
Bọn họ tốt rồi, đúng không? Khoảng thời gian này hai người đều không vui vẻ gì, lúc này dựa vào nhau lại thấy bình yên đến lạ. Trong phòng phảng phất một hương thơm nhàn nhạt, Diêu Viễn nghĩ chắc là mùi khoa khô an thần hôm nay ở quê bác làm cho cô.
“Đang nghĩ gì thế?” Giang An Lan cúi đầu hôn lên trán cô.
“Cây cỏ thơm trong nhà hàng đó.”
Bọn họ cứ như vậy ngồi trên sôpha trong phòng khách, câu có câu không nói chuyện.
Diêu Viễn vừa ngủ, di động của Giang An Lan lóe lên một tin nhắn: “Thế nào ?”
Loại người âm mưu đầy bụng như Giang An Lan, ai có thể chơi được chứ?
Mấy người trong nhà đến tìm cô đều là do anh âm thầm thúc đẩy, ngay cả việc lớn như đổi họ anh cũng đã làm được rồi, loại chuyện này dù là ở những gia đình bình thường còn khó có thể thành công, huống hồ là danh môn thế gia như Giang gia. Mà thực ra chiếu theo dự tính của anh, cho dù hôm nay cô không gọi cho anh, tối đa chuẩn bị một ngày sau anh cũng có thể tới tìm cô được rồi .
“Thanh Minh anh đi thăm mộ mẹ, có nói qua đợt này sẽ dẫn cả em đến.”
“Khi mẹ qua đời anh còn không nhận thức được nhiều, chuyện về bà đều là nghe người khác kể, với đọc vài thứ mẹ ghi chép lại mới biết được. Tên của anh cũng là mẹ đặt , ‘Con của mẹ, nguyện cho con một đời bình anh, không có sóng gió.’ tuy rằng anh nửa đời này cũng không tính là bình an, không có sóng gió, nhưng cuối cùng coi như không chết yểu…
“Cha mẹ quen nhau ở đại học, tự do yêu đương. Mẹ vì ba hy sinh rất nhiều, buông bỏ cả lý tưởng, từ Giang Nính gả đến Bắc Kinh. Mẹ sức khỏe không tốt, đồ ăn, khí hậu phương Bắc bà đều không thích ứng được, nhưng vì ba mẹ đều vui vẻ chịu đựng. Điểm này anh đại khái cũng tương đối giống mẹ, có lẽ còn cố chấp hơn, có thể bất chấp thủ đoạn, càng bất kể cái giá phải trả lớn đến đâu, không đạt được mục đích nhất quyết không bỏ qua, chỉ để có được thứ mình muốn .
“Tiểu Viễn… Anh không lương thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không phụ em.”