Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 16 : Trời cao biển rộng

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


16.1



Ngủ cùng giường tuy không phải lần đầu tiên, nhưng lần này lại có cảm giác gió yên biển lặng.



Phòng của Diêu Viễn quay về hướng Đông , vậy nên sáng sớm mặt trời mọc, những tia nắng đầu tiên liền xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Lúc Giang An Lan mở mắt ra thì thấy chân Diêu Viễn ở ngoài chăn, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.



Thật tốt.



Giang An Lan nghĩ như vậy, sau đó an nhàn nhìn xem kia vạt nắng cuối giường chậm rãi chuyển động.



Diêu Viễn tỉnh lại thấy trong phòng không có ai, quần áo trên người vẫn là đồ cô mặc tối qua, sau đó nghe được trong toilet có tiếng động liền nhìn sang trên tủ đầu giường bên cạnh có một chiếc đồng hồ đeo tay của nam và một chiếc Iphone màu đen, cuối cùng mới xác định được tối hôm qua không phải là cô nằm mơ.



Trong đầu Diêu Viễn nhất thời trống rỗng , nhưng cũng không tự chủ được mà cười một tiếng.



Rốt cuộc vẫn là về với nhau.



Thật lâu sau Diêu Viễn mới xuống giường, đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài ánh nắng rực rỡ.



Giang An Lan từ trong phòng tắm đi ra, chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu một chút đã cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Anh đi đến bên cạnh cô thực tự nhiên nói; “Chào buổi sáng.”



Trong khi hai người ăn sáng, anh gắp cho cô Diêu Viễn mới phát hiện trên tay anh có hai vết thương nhàn nhạt, không khỏi cau mày hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”



Giang An Lan cũng liếc nhìn cánh tay của mình, cũng không thèm để ý: “Không có gì, bị ba dùng bút máy đánh thôi .”



Diêu Viễn lại nghĩ đến chuyện anh đổi họ, nghĩ tới Mẹ Giang Kiệt, “Anh về sau thật sự không mang họ Giang nữa sao?”



“Ừ, trên chứng minh thư đã chuyển sang dùng họ mẹ rồi, con của chúng ta về sau có thể mang họ Tần, cũng có thể mang họ Diêu, không nhất thiết phải là họ Giang.”



Diêu Viễn cũng không còn gì để nói.



Mà Giang An Lan nhìn cô cúi đầu ăn, trong đầu lại nhớ tới mấy ngày trước họp gia đình, ba dứt khoát phản đối, bác cả không đồng ý, bà thì khó xử, cuối cùng ông nói: “Tiểu Ngũ, ba con không đồng ý, con cũng không chịu nhượng bộ, vậy để ông quyết định đi. Đối với bên ngoài, con cứ giữ tên Giang Thiên, tên ‘Giang An Lan’ trong chứng minh thư con muốn sửa thế nào thì sửa.” Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.



Diêu Hân Nhiên sáng sớm sang nhà em họ, cô có chìa khóa dự phòng cho nên trực tiếp mở cửa đi vào , kết quả vừa vào cửa nhìn thấy Giang An Lan đang dọn bàn liền đần mặt ra. Giang An Lan nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn người vừa đến, gật nhẹ đầu rồi cầm bát đũa đi thẳng vào bếp.



Bữa sáng hai người cùng làm , nấu cơm anh còn biết chút chút chứ rửa bát thì chịu, nhưng Giang An Lan nghĩ giờ không như trước nữa cho nên vẫn xắn tay áo lên, mở vòi nước, sờ soạng bắt đầu rửa.



Diêu Viễn về phòng nghe điện thoại của bà, vừa đi ra thì thấy chị họ nhà mình đang đứng ngay đơ trước cửa cùng với thân ảnh có vẻ như đang rửa bát trong bếp, trong giây lát cũng không biết nên phản ứng thế nào .



“Chị.” Diêu Viễn gọi, Diêu Hân Nhiên mãi một lúc sau mới đi tới túm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Tại sao hắn lại ở đây? Hai người…”



Diêu Viễn nghĩ thầm, nếu đã quyết định sẽ ở bên anh, cũng không cần phải che giấu làm gì nên gật gật đầu. Diêu Hân Nhiên liền giơ ngón trỏ ra ấn mạnh lên trán cô, “Thế là thế nào? Không phải nói… Hắn không phải là người nhà kia sao? Có phải hắn uy hiếp em không ?”



Bên trong tiếng loảng xoảng lanh lảnh vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chị em, Diêu Viễn lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy trên đất có một cái bát vỡ, Giang An Lan đang cúi người định nhặt liền chạy vào bếp giữ anh lại, “Để em lấy chổi quét.”



Giang An Lan cười cười, “Ngại quá, em cứ ra với chị đi.”



Diêu Viễn không nói gì, lúc cô vào góc khuất trong bếp lấy chổi thì Giang An Lan rửa tay đi vào phòng khách, ngang qua Diêu Hân Nhiên thấp giọng nói: “Chuyện của tôi và Viễn cô tốt nhất đừng nhúng tay vào.”



Diêu Hân Nhiên luôn tùy tiện cẩu thả, xảo biện dẻo mồm cũng không e ngại thế lực hắc ám thế nhưng bị một câu nhẹ bẫng này khiến cho như hóc phải xương, chỉ cảm thấy người trước mắt này bản tính xác thực là loại độc tài, trước đây mỗi lần gặp hắn đều khá lịch sự chẳng qua là bởi vì còn chưa dẫm vào chân hắn mà thôi.



“Con bé là em tôi, chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh có biết cho đến hôm nay nó sống như thế nào không?”



Giang An Lan nhìn ngón tay mình, vừa rồi rửa bát chỉnh nước nóng không cẩn thân nên bị bỏng, có chút sưng đỏ, “Tôi không biết, nhưng tôi có thể cam đoan từ hôm nay về sau sẽ cho cô ấy cuốc sống tốt nhất.”



Diêu Hân Nhiên biết, lời này anh nói không phải cho cô nghe , thậm chí ngay cả Diêu Viễn có lẽ cũng sẽ không được nghe.



Diêu Viễn đi ra chỉ thấy chị họ ra sô pha đặt mông ngồi xuống, sau đó mở TV xem. Giang An Lan quay đầu cười với cô, “Dọn xong rồi sao?”



Kỳ thực đối với cục diện trước mắt này Diêu Viễn cũng không biết làm thế nào, “Hay là hai người xem tivi đi? Em đi giặt quần áo.”



Diêu Hân Nhiên ngay lập tức nhảy dựng lên, “Được rồi được rồi, tôi đi là được chứ gì, rảnh thì gọi điện đi.”



“Chị.”



Diêu Hân Nhiên nhìn Giang An Lan: “Xin nhớ kỹ lời anh vừa nói.” Sau đó phất tay với Diêu Viễn, “Chị đi đây.”



Diêu Hân Nhiên có thể nói là vội vã trở về vội vã ra đi rồi.



Cửa vừa đóng, trong phòng chìm vào im lặng mãi cho đến khi Giang An Lan mở miệng: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”



Buổi trưa, Giang An Trình mang cho em trai hai bộ quần áo, đứng dưới nhà Diêu Viễn hỏi: “Nhìn xem còn thiếu gì không?”
Hoàng thượng không vội, thái giám cũng không gấp, có điều di động của anh vừa ngừng reo thì lại đến di động của cô, dãy số lạ, Diêu Viễn nghĩ một lát rồi nhấc máy, bên kia liền nói, “Hello chị dâu, em là Tử Kiệt.”



May mà Diêu Viễn trí nhớ tốt, còn nhớ được Triệu Tử Kiệt đã từng gọi điện thoại cho cô, có điều cách xưng hô kia quả thực khiến cô câm nín, “Xin chào, tìm anh họ cậu hả?”



“Đúng vậy, em gọi anh ấy không nghe nên mới phải gọi chị.” Triệu Tử Kiệt nghiễm nhiên ra vẻ quen thân, “Hai người đều đang ở Giang Nính? Em vừa từ LA về, nhà chị ở đâu vậy? Em mang quà sang tiện có chút việc cần bàn với anh luôn, business.”



Lúc này Giang An Lan từ trong bếp đi ra, hỏi đầu bên kia là ai.



“Em họ anh.”



Đại thiếu gia nheo mắt lại, “Đưa anh nghe cho?” Diêu Viễn cười trộm cầm di động đưa cho anh chờ kịch hay: “Triệu Tử Kiệt, rảnh quá à?”



“An Lan, em đang ở chỗ ba mẹ này, bây giờ qua mọi người nhé.”



Giang An Lan mặt không chút thay đổi nói: “Dành thời gian cho ba mẹ nhiều vào.”



“Em mua cho chị dâu nước hoa, DIOR , năm nay vừa ra , bản limited đó.”



“Cô ấy không cần, cám ơn.”



Triệu Tử Kiệt bị tiếng cám ơn này làm cho trợn mắt há mồm một lúc mới hiểu được ý là “Chớ xen vào việc của người khác, thấy chỗ nào mát mẻ thì biến ra chỗ đó đi”, phỏng chừng là vì còn có chị dâu ở đó cho nên ông anh họ mình mới nói năng tử tế được như vậy, không thì đã sớm mắng cho cậu em họ không kịp vuốt mặt rồi. Triệu Tử Kiệt tuy rằng tiếng Trung không giỏi, nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt , “À à, biết rồi, thế để em tặng người khác vậy.”



“Thôi nhé .”



“Chờ chút An Lan, còn báo cáo công tác.”



“Nói sau đi.”



Triệu Tử Kiệt biết hết chuyện rồi , “OK, vậy chuyển lời hỏi thăm của em đến chị dâu.” Vừa nói xong Giang An Lan cúp máy luôn. Triệu Tử Kiệt lẩm bẩm: “Cái kiểu ở đâu vậy?”



Mẹ Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt ra tưới hoa, nghe thấy con trai đứng lẩm bẩm một mình trên ban công không khỏi quan tâm; “Sao thế ?”



“Mẹ, con cảm thấy mà An Lan kết hôn rồi khẳng định sẽ biến ngay thành cái mông lạnh, mẹ tin không?”



“Nói bậy bạ gì đó?”



“Mẹ biết bạn gái anh ấy không? Anh ấy vì bạn gái mà bỏ họ ‘Giang’, bây giờ dùng họ mẹ rồi.”



Tần Nguyệt nghe xong cau mày thở dài một tiếng, người chị duy nhất của bà ra đi quá sớm, An Lan lúc ấy còn nhỏ như vậy, Tần Nguyệt nghĩ đến điều này lại nhịn không được hốc mắt đỏ hoe. Triệu Tử Kiệt thấy mẹ lại đa sầu đa cảm mới lập tức an ủi: “Mẹ, trái tim bé nhỏ của mẹ cũng yếu đuối quá đấy.”



Tần Nguyệt giơ tay gõ đầu con trai, “Bác con là người thân nhất của mẹ. Năm đó ông ngoại chết trên chiến trường, bà ngoại u buồn mà đi theo. Khi đó bác mười lăm tuổi, mẹ mới mười hai, hai người cứ như vậy thành cô nhi. Chúng ta phải đi làm con thừa tự mấy bận, chịu biết bao khinh khi, ghẻ lạnh, nhưng phàm có cái gì dùng tốt , ăn ngon , bác đều nhường hết cho mẹ. Sau này có chế độ đền ơn đáp nghĩa, ông ngoại công lớn, nhiều đại nhân vật tầm quốc gia đến tặng quà, an ủi chúng ta, bác con nói ‘Ra sức vì nước là tâm nguyện cả đời gia phụ, chỉ là ông quên mất người nhà cũng cần ông như thế nào’. Bác con tuy người nhỏ sức yếu, nhưng tính cách lại cứng rắn độc lập , đó là lần đầu tiên bác rơi nước mắt ngay trước mặt nhiều người như vậy. Sau này bác ấy thi đậu đại học, quen biết ba An Lan, thời điểm kết hôn nói với mẹ, bác là trưởng nữ, mà Tần gia vẫn phải có người kế tục, sinh An Lan xong, bác tính sau này sinh đứa thứ hai, cho nó mang họ Tần, không ngờ…” Tần Nguyệt nói xong lấy ống tay áo lau khóe mắt, “Ai… đều là mệnh.”



Triệu Tử Kiệt ôm lấy bả vai Tần Nguyệt, “Mẹ mỗi lần vừa nhắc tới bác là lại muốn khóc, được rồi được rồi, nói thật chuyện này con được nghe từ nhỏ đến lớn, bây giờ đã thuộc nằm lòng rồi .”



Tần Nguyệt nhìn con trai hận sắt không thể rèn thành thép, cảm thán: “An Lan đổi sang họ ‘Tần’, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của bác con. À mà con đã gặp bạn gái của An Lan chưa?”



“Rồi ạ, xinh lắm, dáng người cũng đẹp, đồng nghiệp trong công ty con nói tính cách cũng không tệ. Mẹ cũng biết anh ấy soi mói thế nào đấy, đồ ăn đồ dùng còn kén cá chọn canh, huống hồ là người yêu?”



“Cô nương kia là người Giang Nính?”



“Đúng vậy.” Triệu Tử Kiệt đột nhiên nhanh trí nói, “Mẹ, tối mẹ gọi An Lan tới dùng cơm đi? Anh ấy đang ở đây, bảo dẫn cả chị dâu tương lai tới.”



Vì vậy Giang An Lan không bao lâu sau liền nhận được điện thoại của Tần Nguyệt, nghe xong anh nhìn về phía Diêu Viễn đang ngồi xếp bằng trên nệm lót cạnh bàn pha trà rồi qua ngồi lên salon sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô tráng trà, rót nước, trong lúc chờ trà ngấm mới nói: “Dì anh gọi tối sang nhà họ ăn cơm, đi không?”



“Dì?”



“Ừ, em gái mẹ anh.”



“À…” Diêu Viễn chậm rãi rót trà vào hai chiếc chén tử sa, sau đó cầm một ly đưa anh, “Vâng, đằng nào ở nhà cũng không có việc gì mà.”



Giang An Lan mỉm cười, “Được.” Nhấp một ngụm thiết quan âm, hương trà vấn vít quanh quẩn mãi trong miệng, “Trà ngon đấy .”



Diêu Viễn đỏ mặt, “Đồng nghiệp em tặng , nghe nói cũng không đắt lắm, chắc không bằng mấy loại trà cao cấp bình thường anh uống đâu .”



“Chủ yếu còn phải xem là ai pha nữa.”



“Khụ.”



Người này thật đúng là càng ngày miệng lưỡi càng dẻo quẹo.