Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Chương 17 : Đại thần không cần mặt mũi!
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
17.1
Buổi tối đi gặp dì của Giang An Lan, Diêu Viễn vẫn không biết nên mặc gì. Giang An Lan thì ngồi trên giường mở máy tính xem gì đó, tự nhiên như ở nhà. Diêu Viễn chọn tới chọn lui do dự nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định mặc quần, không mặc váy. Giang An Lan đầu cũng không buồn ngẩng nói: “Em mặc gì chẳng đẹp.”
Diêu Viễn nhún chân, “Cám ơn anh đánh giá em cao như vậy.” Cô cầm chiếc áo sơmi kẻ sọc cộc tay cùng quần jean định đi vào toilet thay, Giang An Lan lại nói: “Thay luôn ở đây cho nhanh, anh không nhìn đâu.”
“Em không tin.”
Giang An Lan cười cười nhìn màn hình, cũng không lên tiếng nữa.
Diêu Viễn từ toilet đi ra thì anh đã tắt máy, híp mắt nhìn cô: “Vi phu có phúc.”
Diêu Viễn ngượng ngùng, “Thực ra nếu nói đẹp thì anh vẫn hơn …”
Giang An Lan liền vẫy tay, “Em lại đây.”
“Làm gì?”
“Anh không ăn em đâu mà sợ.”
Diêu Viễn da mặt còn chưa đủ dày: “Có người ngoài anh đừng nói chuyện kiểu vậy.” Trái tim cô không đủ cường hãn đâu.
“Điểm này phu nhân cứ yên tâm đi.” Núi không đến với ta, để ta đến với núi, Giang An Lan đã tự xuống giường đi đến trước mặt cô, “Phí biểu diễn của anh rất cao, có một mình em trả được thôi đấy.”
Người đời đều nói Giang An Lan bạc tình cũng đúng, anh không thích quan hệ, không nể mặt ai đã quen rồi, nhưng trên một phương diện nào đó người này lại rất thâm tình , đem chút tính cảm hiếm hoi toàn bộ đặt hết cho một người, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Buổi tối ở nhà Triệu Tử Kiệt, Diêu Viễn gặp được nàng giáo viên tiếng anh hồi cấp ba của mình, không sai, chính là mẹ Triệu Tử Kiệt, Tần Nguyệt. Năm đó Diêu Viễn còn là học sinh giỏi tiếng Anh tiêu biểu nữa.
Sống được lâu thật đúng là chuyện gì cũng gặp được, Diêu Viễn trong lòng cảm khái.
Tần Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, “Diêu Viễn phải không?”
“Vâng, em chào cô.” Tần Nguyệt còn chưa đến 50, trời sinh nước da rất đẹp, ăn mặc lại thoải mái, từ ngày đi học Diêu Viễn đã luôn cảm thấy bà toát ra một loại khí chất mẫu nghi thiên hạ.
Tần Nguyệt mỉm cười đưa dép đi trong nhà cho họ thay, “Thật đúng là có duyên . An Lan, Diêu Viễn đứa nhỏ này là học sinh cưng của dì đấy, thằng nhóc này khá lắm, thế nhưng đã biến nó thành bạn gái mình rồi.”
Giang An Lan cũng không ngờ, chỉ là bâng quơ nói: “Cháu kén lắm, chọn tới chọn lui cũng chỉ có mỗi cô này hợp ý.”
Tần Nguyệt cười ha ha, Triệu Tử Kiệt đứng sau lưng mẹ càng tò mò nhìn chằm chằm vào Diêu Viễn, lần đầu tiên nhìn thấy người trong lòng anh họ ở khoảng cách gần như vậy, khi chạm phải tầm mắt cô thì cười hehe nhấc tay về phía ông anh mình giơ ngón cái lên.
Giang An Lan liếc mắt, Triệu Tử Kiệt liền hạ tay xuống, mọi người kéo vào phòng khách ngồi. Diêu Viễn vốn tính tình ôn hòa hào phóng, thần kinh thô, lâu lâu còn có thể ra vẻ đáng yêu cho nên tuy tình huống trước mắt có chút phức tạp, nhưng cũng không khiến cô quá e ngại. Chỉ là ngẫm lại thấy quan hệ giữa hai người thật đúng là lắm tơ nhiều mối, cắt không đứt, gỡ vẫn rối.
Trên bàn có nước trà, hạt dưa, Tần Nguyệt tiếp đón bọn họ: “Đều là người trong nhà, cứ tự nhiên, Diêu Viễn, đừng câu nệ.”
“Vâng ạ… cô Tần.”
Giang An Lan nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười nhưng cũng không nói gì. Bất quá Tần Nguyệt ngược lại phì cười, “Dì đã bảo dì cưng đứa học trò này nhất mà. Được rồi được rồi, tiểu Viễn về sau học An Lan, cứ gọi dì là được .”
Phát triển quá nhanh rồi! Diêu Viễn trước giờ luôn tôn sư trọng đạo đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn “Vâng.” Một tiếng
Sau Tần Nguyệt nghe nói Diêu Viễn hiện đi dạy học lại liên tục tán dương, cũng không khỏi nói tới trước đây.”Tiểu Viễn ở trường rất ưu tú, thông minh lại nghiêm túc. Còn nữa, trong ấn tượng của dì con viết chữ rất đẹp, bất kể là tiếng Trung hay là tiếng Anh. Lần đầu xem bài tập của con dì liền nghĩ , ‘đứa nhỏ này sao chữ lại đẹp thế chứ?’”
“Con cám ơn.” Tiếng “dì”, Diêu Viễn rốt cuộc vẫn chưa gọi ra được.
Triệu Tử Kiệt hỏi: “Mẹ, chị ấy hồi đó có phải nhiều vệ tinh lắm hay không?”
“À, cái này mẹ cũng không biết.”
Triệu Tử Kiệt còn muốn hỏi tiếp, Giang An Lan đã đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Muốn anh suất liệt tử phải không?” Tử Kiệt liền rụt cổ lại. Diêu Viễn không hiểu, “Là sao ạ?”
Tần Nguyệt bật cười, “Hai đứa nhỏ này, là tiếng địa phương của Bắc Kinh, ý là phát cáu.”
“À…” Diêu Viễn toát mồ hôi, lại nghe Giang An Lan hỏi: “Dì, ăn xong có muốn chơi mạt chược không?”
“Được được, vừa đủ một bàn. Ba Tử Kiệt đợt này bị mời đi Thượng Hải diễn thuyết dì đang buồn muốn chết.” Có thể thấy Tần Nguyệt rất thích trò chơi truyền thống của Trung Quốc này , “Vậy đợi chút dì đi nấu cơm rồi đánh vài ván cho tiêu.”
Tần Nguyệt vừa đi, Triệu Tử Kiệt liền hỏi anh họ: “An Lan, anh định ở bao lâu?”
Diêu Viễn bật cười, “Nghe rồi, nhưng rất ít thấy.”
Giang An Lan lướt nhẹ đầu ngón tay trên cánh tay cô, mở mắt ra , “Trước lạ sau quen.”
Diêu Viễn cảm thấy mình đúng là gặp phải thổ phỉ , “Vẫn phải đi xem thử là ai thôi.”
Giang An Lan ừ một tiếng, “Để anh.” Nói xong liền xuống giường, tùy tiện mặc áo sơmi cùng quần dài rồi sải bước đi ra.
Diêu Viễn nghĩ thầm, để cho an toàn mình vẫn nên cùng ra là hơn.
Người tới không ai khác chính là Lý Cao.
Diêu Viễn mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, áo khoác vàng, tóc rối bù , có điều Lý Cao nhìn thấy cô vẫn là chân thành tán thưởng, mỹ nữ quả là mỹ nữ, lôi thôi lếch thếch cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ cảm, đứng cùng Giang An Lan còn có cảm giác thật hài hòa.”Xin chào Đại tẩu, thành thật xin lỗi, sáng sớm đã đến quấy rầy hai người .”
“À… xin chào.” Diêu Viễn không nghĩ lại là bạn anh nên ít nhiều cảm thấy lúng túng, cô lại cứ tưởng là chị họ nhà mình. Giang An Lan cài hết cúc trên áo khoác của cô lại, sau đó nói: “Em đi tắm trước đi.”
“Vâng.”
Chờ Diêu Viễn vào toilet, Lý Cao cũng quay người đi ra cửa kéo hai va li hành lí tiến vào, “Sếp, quần áo của sếp người ta đã mang tới rồi, còn nữa, lúc người ta ở nhà sếp có gặp bà cụ, bà nói nếu Đại tẩu muốn thỉnh thoảng cũng có thể đến tìm bà uống trà.”
Giang An Lan gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lý Cao nhìn chung quanh, anh ta vẫn chưa đến đây bao giờ, không khỏi tò mò ngó nghiêng một lúc, “Tẩu tử trang hoàng thật độc đáo, ồ, ban công còn có hoa, sắc xanh dạt dào , trồng khéo thật đấy…”
Giang An Lan đi vào bếp, Lý Cao đem hành lý kéo đến bên cạnh sô pha trong phòng khách thì thấy nhà hắn lãnh đạo nhà mình cầm bình đun nước, sau đó nghe được trong toilet có tiếng nước chảy, cũng không biết là chuông gió treo ở đâu để âm thanh đinh đinh đang đang như có như không dập dìu truyền tới.
Lý Cao giơ tay gãi gãi lông mày, “Qua là khiến người ngoài có càm giác không thể nào chen chân vào được.”
Diêu Viễn đi ra thì Lý cao đã ra về , “Bạn anh đâu?”
Giang An Lan đưa cho cô cốc nước mật ong rồi mới nói: “Có việc đi trước .”
“A?”
“Sao?”
“Không, không sao.”
Lý Cao đúng là không phải bị thái độ không coi ai ra gì kia của Giang An Lan đuổi đi , mà là tự động tự phát thức thời rời đi, có điều cũng thực khéo mà chạm phải Diêu Hân Nhiên ngay dưới lầu, hai người từng gặp mặt, lại đều là người cơ trí, trí nhớ tốt, nhận ra đối phương thì nhìn nhau cười cười, Diêu Hân Nhiên mở miệng trước: “Sếp nhà anh ở chỗ em tôi đấy à?”
“Còn không phải sao, cô sao cũng vừa sáng sớm …”
“Giống anh, số nô bộc.” Đồng hồ sinh học cố định , cuối tuần cũng tỉnh từ sớm, cô vốn là định sang rủ em đi ăn sáng , bây giờ biết Giang An Lan đang ở đây bèn hất hất cằm với Lý Cao, “Có rảnh không? Đi ăn sáng đi?”
“Được.” Vì vậy hai người khôn khéo liền lôi nhau đi ăn sáng.
Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên không nhịn được thốt lên: “Hóa ra hắn chơi game là vì … Sếp nhà anh cũng thiệt là, yêu đương mà cứ như đánh trận, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch, chiến tuyến dài như vậy, không thấy mệt sao? Ai… nếu không phải là em tôi yêu hắn, tôi thật cảm thấy loại người này nhìn trúng đúng là chẳng phải chuyện gì tốt.”
“Lời ấy sai rồi, sếp nhà tôi ngoại trừ không được hiền lành mấy, không dễ chung đụng mấy, phương diện khác vẫn là rất OK mà.”
“Ôn Như Ngọc tên kia cũng vậy, anh cũng như vậy, thật không hiểu mấy người thế quái nào đối với hắn lại cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó như vậy? Hắn không phảichỉ là có tiền thôi sao? Có tiền thì giỏi lắm à?”
“Ha ha, quả thực rất giỏi! Tôi cũng là nhờ Giang gia bọn họ tài trợ mới có thể từ một thằng bé miền núi có được hôm nay .”
“Ồ, người miền núi ư? Thật sự nhìn không ra đấy.”
“Đúng thế, ra xã hội lăn lộn đã lâu rồi?” Nói đến đây, tiếng chuông di động của Lý Cao vang lên, thấy dãy số có chút quen mắt mới cùng Diêu Hân Nhiên bên cạnh nói một tiếng “Ngại quá”, rồi đứng lên nghe.
Đối phương lập tức lên tiếng: “Ngươi con mẹ nó ai?”
“Đại ca, điện thoại là anh gọi tới , anh hỏi tôi là ai tôi biết trả lời sao?”
Đầu bên kia hừ lạnh, “Giả làm người yêu ông? Hả? Được lắm? Mã vùng Bắc Kinh đúng không? Chờ ông tra xem rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, đợi đấy, xem ông chỉnh chết ngươi như thế nào.” Nói xong cúp máy luôn.
Lý Cao chậm rãi thở ra một hơi dài, sau đó nói với Diêu Hân Nhiên: “Tôi rút lại câu nói sếp tôi ‘Phương diện khác OK’.”