Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Chương 26 : Có thai
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
Lâm Giai được thông báo tới hiện trường, không lâu sau Lý Hoài Nhân cũng nhận được điện thoại.
Bốn người một xe tới nơi ở của Lăng giáo sư, là một biệt thự nhỏ dựa núi, không có bảo vệ, không có cửa an toàn.
Anh chàng đẹp trai nhất cục cảnh sát đang canh giữ bên ngoài giải phân cách ngăn cản nhóm phóng viên điên cuồng. Khi nhóm phóng viên giải tán gần
hết cảnh sát mới tới bắt người, gõ cửa mà Lăng giáo sư không đáp, cảnh
sát phá cửa vào, phát hiện thi thể của ông ta dựa vào cửa sổ tầng hai.
“Có chút máu me, cẩn thận một chút.” Khi đi vào, đệ nhất soái ca nhìn La Bích nói.
Du Kinh nhìn anh ta một cách đầy ẩn ý, đệ nhất soái ca hơi hoảng loạn cúi đầu.
“Cảm ơn.” La Bích khách sáo đáp lại.
Bước qua cửa, ngăn cách tiếng ồn và ánh đèn loang loáng bên ngoài, trong
phòng có vẻ yên tĩnh một cách quỷ dị, mùi máu tươi thoang thoảng ùa vào
trong mũi La Bích, cơm canh vừa ăn dường như đang cuộn trào trong dạ dày cô. La Bích không nói khó chịu, mà theo chân lên tầng hai.
Có hai cảnh sát ở tầng một cùng bốn người đi lên, lên hết cầu thang, bên
phải là một hành lang, cuối hành lang là một cửa sổ lớn bằng thủy tinh,
thi thể Lăng giáo sư được phát hiện ở gần chỗ này.
Cũng bị cắt động mạch chủ, quần áo trên người thấm đẫm máu tươi, máu chảy
xuôi trên sàn nhà, trên mặt Lăng giáo sư mang vẻ hoảng sợ.
La Bích không chịu nổi nữa, chạy thẳng xuống lầu, tìm được một nhà vệ sinh rồi chạy vào nôn.
Những thứ vừa mới ăn no bị nôn ra hết, La Bích cảm thấy dạ dày nóng rát. Một
giây ngay sau khi La Bích xoay người xuống lầu, Du Kinh lập tức đi theo. Thấy cô nôn đến mức sắc mặt trắng bệch, anh nhớ ra cái gì.
“Tiểu Trà, kinh nguyệt của em muộn rồi.” Vừa vỗ sau lưng La Bích anh vừa nhẹ giọng nói.
Một câu nói nhắc nhở La Bích đang nôn khan tỉnh táo lại, gần đây cô thật sự ăn nhiều, còn ngủ nhiều.
Súc miệng xong, La Bích đột nhiên ôm lấy Du Kinh.
Du Kinh cũng ôm cô, thấy Lâm Giai và Lý Hoài Nhân đều đi xuống, anh bèn gọi Lâm Giai một tiếng.
“Cô biết xem mạch đúng không? Qua xem giúp Tiểu Trà chút đi.” Du Kinh trực tiếp hạ lệnh.
Lâm Giai có vẻ không bằng lòng, nhưng nhìn sắc mặt Du Kinh lại không từ
chối được, cô nhăn nhó đi tới cầm lấy tay La Bích, đè xuống cảm nhận
được cái gì.
“Ở nơi này có quen không?” Du Kinh không ngại La Bích đi chân trần xuống đất, bởi vì nền nhà nơi này chỗ nào cũng trải thảm.
“Anh biết hưởng thụ thế này thì làm sao khó chịu được.” La Bích ôm anh nói.
“Tối nay bác sĩ nói như thế nào?” Du Kinh dịu dàng hỏi.
Thật ra anh đã biết từ mẹ anh, nhưng anh càng muốn nghe chính cô nói về tin tức của baby.
“Ừm, chúng ta có con rồi, bây giờ còn là một phôi thai thôi, thật khó tin.”
Không biết do thời gian ở bên Du Kinh trôi qua quá nhanh hay thời gian ở bên nhau quá ngắn, La Bích cảm thấy bọn họ đang hoàn thành từng chuyện
lời của đời người với tốc độ ánh sáng.
“Vậy rất tót, khi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bé con cũng tốt nghiệp cùng em.” Du Kinh tưởng tưởng cảnh tượng kia.
“Không thể nào tưởng tượng được, nửa năm trước em còn độc thân, bây giờ chồng con đã có đủ rồi.” La Bích bĩu môi.
“Em không vui?” Du Kinh nhướng mày hỏi.
“Vui, vui đến đói cả bụng.” La Bích ngửi thấy mùi thơm ngoài cửa, tự động đi tới mở cửa.
Nhận lấy bát mì, cô nói tiếng cảm ơn, vất vả.
Khi đang ăn mì, La Bích hỏi về vụ án. Du Kinh vốn không muốn nói cho cô,
nhưng nhìn dáng vẻ kia của cô bèn nói qua loa cho cô về tình hình.
“Em không cần nghĩ quá nhiều, hiện giờ trọng điểm là em.”
“Ừm, em quan tâm anh một chút thôi mà.”
Thật sự không phải vì nghĩ tới vụ án sao? Du Kinh bất đắc dĩ.
“Tạm thời em đừng đi cùng anh, em ngoan ngoãn đi học đi.” Du Kinh ra lệnh.
La Bích cũng hiểu chuyện, không phản đối, có điều điều kiện là phải kể
cho cô tình hình tiến triển của vụ án.
“Đúng rồi, em nói cho bố rồi. Bố nói ngày mai bố sẽ tới.” La Bích vừa ăn một đũa mì nóng hổi vừa nói.
“Chi bằng em nhân cơ hội này bảo bố ở lại đây luôn đi?” Du Kinh ôm lấy cô từ phía sau, lười biếng gối đầu lên vai cô.
“Biện pháp tốt.” La Bích vui vẻ nuốt miếng mì trong miệng.