Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 27 : Sức mạnh của internet

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


Một giáo sư thuộc trường đại học của La Bích bị sát hại, rất nhiều truyền

thông ùa đến phòng làm việc của ông ta phỏng vấn những đồng nghiệp xung

quanh, thậm chí sinh viên đi ngang qua cũng bị truyền thông phỏng vấn.



Không bình thường, La Bích nghĩ thầm trong lòng, trước kia cho dù xảy ra chuyện thế này cũng không nhiều người quan tâm đến vậy.



La Bích ở trong phòng học dùng điện thoại lên internet đọc một chút tin

tức, đầu đề tin tức dùng chữ màu đỏ nổi bật như khắc vào màn hình.



Trong tin tức có một phóng viên nào đó tìm hiểu được: Nghe nói hơn hai mươi

năm trước, Lăng giáo sư đã bắt đầu bồi dưỡng Cổ Vinh Đạt. Sau khi được

nhận nuôi từ cô nhi viện, từng hành vi cử chỉ của Cổ Vinh Đạt đã được cố ý bồi dưỡng, sau đó trở thành ma cà rồng sát hại hai cô gái trẻ. Cuối

cùng, hôm qua Lăng giáo sự được phát hiện đã bị giết tại nhà bằng phương thức tương tự. Dân mạng gọi đây là trừng phạt đúng tội, loại người này

chết không có gì đáng tiếc. Hung thủ ngược lại thành người được người

dân khen ngợi.



La Bích nhanh chóng lên mạng tìm kiếm mấy từ khóa, phát hiện rất nhiều bài viết cũng đang thảo luận chuyện này.



Lăng giáo sư đáng chết! Không được phép khống chế cuộc sống của người khác! Ông ta đã hại thanh niên xã hội!…



Dường như hành vi phạm tội của Cổ Vinh Đạ đều bị đổ lỗi cho Lăng giáo sư. La

Bích nhíu mày. Đêm qua, Du Kinh đã tìm được một con chip dữ liệu trong

nhà của Lăng giáo sư, cũng đã được bảo mật. La Bích không dám tưởng

tượng, chẳng may những số liệu này bị công khai, xã hội này sẽ rung động đến mức nào. Mấy người đã bàn bạc trước, sau khi kết thúc vụ án sẽ lập

tức tới những gia đình đó giải quyết vấn đề này.



La Bích tắt điện thoại, nghiêm túc học bài, không nghĩ tới chuyện này nữa.



Bên kia, Du Kinh cũng đang xem lướt qua những bình luận nóng hổi kích động trên mạng và độ quan tâm chưa từng có.



“Hung thủ bí ẩn này gây ra tranh cãi rất lớn, một nửa lòng đầy phẫn nộ, cho

dù hung thủ dùng phương pháp tàn nhẫn tương tự để trả thù nhưng những

người đó vẫn giữ thái độ ủng hộ. Một nửa còn lại cho rằng như vậy gây

ảnh hưởng không tốt tới xã hội. Nhưng bất kể thế nào, hắn đã nổi danh.”

Lý Hoài Nhân ở bên cạnh nói.



“Hắn ta hẳn đang rất vui vẻ.” Ánh mắt Du Kinh rời khỏi màn hình, “Trong tình huống ở bên ngoài có phóng viên còn có thể lẻn vào trong sát hại Lăng

giáo sư. Hắn muốn càng nhiều người nhìn thấy việc hắn làm, hắn cần sự

khẳng định, cho nên trong cuộc sống bình thường hắn rất ngoan ngoãn vâng lời.”



Du Kinh viết toàn bộ tin tức về hắn ta lên bảng đen.



Tính cách hướng nội, công việc dễ bị lãng quên.



Còn lại trống không. Nếu hắn ta muốn đứng ở một vị trí được chú ý, chọn vụ

án được quan tâm gần đây nhất để tiến hành phạm tội, quả thật hắn đã

thành công. Thế nhưng… một người ngủ đông trong cuộc sống lâu như vậy,

vì sao lại chọn vào lúc này? Như vậy, nhất định hắn ta đã bị kích thích ở một phương diện nào đó, hoặc là… tới một điểm bùng phát.



Du Kinh đột nhiên nghĩ tới dữ liệu mà Lăng giáo sư để lại.



Vì vậy, Du Kinh và Lý Hoài Nhân xem tài liệu cả một ngày, đọc hết báo cáo

về tám người còn lại một lượt, lần báo cáo cuối cùng là hai tháng trước.



Du Kinh không tìm thấy tư liệu mà anh cần ở trong đó, bởi trong đó không có tấm hình mà anh muốn.



“Theo lý mà nói, mỗi một bố mẹ nuôi đều sẽ giấu con mình là con nuôi, hơn nữa cũng không có dấu hiệu gì tỏ vẻ đã bại lộ. Trọng điểm là, ngoại trừ

chúng ta, còn ai biết về tài liệu này nữa?” Lý Hoài Nhân biết mục đích

của Du Kinh, sau khi xem xong nêu lên suy nghĩ của bản thân.



Du Kinh không lên tiếng, chỉ tắt máy tính, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
rụi biệt thự, giết chết thị trưởng rồi bỏ đi.



Hình ảnh dừng lại tại hình ảnh trên camera an ninh, một người đàn ông mặc

quần áo đen, đầu chỉ đội một cái mũ đen che nửa mặt, đẩy hai cái thùng

rác đi ra.



Internet bùng nổ.



Độ quan tâm cao trước nay chưa từng có.



Phần lớn bọn họ vỗ tay khen ngợi người không biết tên này.



“Người như thế đáng chết! Chính ông ta đã hại chết rất nhiều người!” Dân mạng bình luận, “Anh ta đang cứu vớt thành phố này!”



“Thái dương! Anh ta chính là thái dương! Từng chút một xua đuổi những thứ dơ bẩn núp trong bóng đêm!”



“Dáng chết của thị trưởng khiến tôi nhớ tới Tần Cối đến chết còn quỳ để chuộc tội với Nhạc Phi…”



“Tuy phương pháp này rất không tốt nhưng cũng rất hả giận.”



… Rất nhiều bình luận có thể khiến vầng “thái dương” vô hạn này soi sáng vạn người.



Đương nhiên, cũng có một số giọng nói khác biệt.



“Các người đều là hung thủ!”



“Cho dù phạm lỗi, không nên dùng máu để thể hiện giữ gìn công chính.”



“Bạo lực và hung ác không thể giải quyết vấn đề!”







Du Kinh viết lại tất cả thông tin trên bảng đen.



Cao 1m75, trong công việc gặp phải chèn ép, tính cách hướng nội, nội tâm

kiêu căng, hiếu thắng, suy tính cặn kẽ, không sống chung với bố mẹ.



Thông tin như vậy tùy tiện tìm một người trên đường cũng đều có đặc điểm phù

hợp, thế nhưng nếu đồng thời xuất hiện ở cùng một người thì lại rất ít.

Trong biển người mờ mịt, gã kia, đang quan sát từng hành động của bọn

họ.



“Rốt cuộc hắn làm thế nào… thiêu sống thị trưởng?” Trình Đan Đan nhớ tới hình ảnh kia có chút không đành lòng.



“Căn cứ vào kết quả suy luận, chúng ta không tìm được di động của thị

trưởng, hung thủ đã lấy đi, không còn ai khác. Trong điện thoại có nội

dung hung thủ uy hiếp thị trưởng, điều này không cần suy đoán. Trước đó

hung thủ đã bỏ một lượng thuốc ngủ lớn vào hệ thống cung cấp nước của

biệt thự, liều lượng đủ để giết chết một người. Thị trưởng ngã xuống ở

chỗ uống nước, hung thủ nhân cơ hội lẻn vào, đổ lên mặt đất một lượng

lớn keo cao su công nghiệp. Hung thủ cải trang thành công nhân quét rác, công cụ nhất định được giấu trong thùng rác, kéo thị trưởng hơi mập

mạp, cao chưa đến 1m70 tới chỗ có keo cao su cũng không khó. Nhân viên

phòng cháy chữa cháy đã kiểm tra, trong nhà thật sự có một lượng lớn

chất dẫn cháy. Vì thế… mọi chuyện đã xảy ra như vậy.” Lời này do Lý Hoài Nhân nói, Du Kinh gật đầu tỏ vẻ tán thành.



“Lẽ nào chúng ta thật sự không tìm được một chút thông tìn nào sao?” Đệ nhất soái ca khe khẽ hỏi.



“Tên… hung thủ này thật sự rất cẩn thận, tất cả chứng cứ đã bị thiêu hủy

trong đám cháy.” Lý Hoài Nhân trả lời, Du Kinh vẫn giữ im lặng.