Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 28 : Cửa sổ vỡ

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


Ngày hôm sau, Du Kinh nhận được tin tức, mấy quan viên còn lại bị điều tra

ra trong vụ án tham ô bị người dân ném trứng gà và đồ ăn thối vào nhà.

Thậm chí có người ra đường bị người thân của một người chết trực tiếp

lái xe đụng phải. Ông bố dượng đánh đập con riêng của vợ cũng bị người

ta đánh một trận… Ngoại trừ những chuyện này, tỉ lệ phạm tội trong thành phố đang tăng lên, nhưng mọi người cũng sợ bản thân làm ra chuyện gì

xấu khiến người khác chú ý, không cẩn thận lại bị “vầng thái dương” xử

lý.



“Đã nghe nói đến thuyết cửa sổ vỡ chưa?” Du Kinh hỏi Lý Hoài Nhân.



“Chính là, nếu cửa sổ của một căn phòng bị vỡ mà không ai sửa chữa, không lâu

sau, những cửa sổ khác tự nhiên cũng bị người ta đập vỡ.” Lý Hoài Nhân

giải thích, “Cũng giống như hiện nay, “thái dương” không hề kiêng kỵ,

gây án ngay trước mắt cảnh sát, người khác cũng sẽ noi theo.”



“Thái dương à?” Du Kinh khẽ hừ một tiếng.



Buổi tối khi về đến nhà, La Bích đang giúp bà Du nấu cơm, ông La đã tới, ở ngay trong khách sạn Bích Hải.



“Nghe nói gần đây con đang điều tra vụ án liên hoàn kia?” Ông La gợi chuyện.



“Vâng ạ.”



“Tiến triển thế nào rồi?” Ông La cũng rất quan tâm đến vụ án này. Tuy có chút không đồng ý vì Du Kinh làm nghề này, thế nhưng lời nói lúc trước của

La Bích thật sự có tác dụng.



“Tạm thời đi vào góc chết.” Du Kinh thản nhiên trả lời như rất bình thường.



“Vậy quay trở về điểm xuất phát thôi.” Ông La lơ đãng nói một câu.



“Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi.” Bà Du vui vẻ bưng đồ ăn ra, La Bích cũng cầm bát đũa theo phía sau.



“Làm sao vậy?” La Bích ngồi xuống bên cạnh Du Kinh, thấy Du Kinh trầm tư bèn hỏi.



“Không có gì.” Du Kinh mỉm cười, “Ăn cơm trước đã, không thể để bà xã và con anh đói.”



“Khinh bỉ anh.” La Bích cắn đũa.



La Bích đang tắm trong phòng, Du Kinh ngồi bên ngoài ngắm cảnh đêm.



Quay trở về điểm xuất phát à… thật sự là một đề nghị hay.
khắp thế giới. Tôi bèn hỏi, vậy ông muốn làm thế nào?” Nói đến đây, quản lý Quách uống một ngụm nước, tiếp tục nói, “Ông ấy nói ông ấy cần rất

nhiều tiền để thực hiện kế hoạch của ông ấy, cần tìm mấy đôi vợ chồng

đang muốn nhận con nuôi để tiến hành kế hoạch.”



“Vậy… những vợ chồng đó không biết cuộc thí nghiệm này?” Lý Hoài Nhân đoán.



“Không biết, khi bọn họ được chọn, lão Lăng hỏi bọn họ muốn con mình tương lai trở thành một người thế nào, ông ấy sẽ có cách giúp bọn họ thực hiện,

quan trọng là phải nghe theo một số phương pháp “giáo dục” của ông ấy.

Có một đôi vợ chồng nói đùa, “tôi muốn con tôi thành một tên trộm, ông

có làm được không”, lão Lăng nói, được. Sau này nghe nói đứa bé kia thật sự trở thành trộm cắp, thế nhưng đôi vợ chồng kia hối hận cũng không

kịp rồi.”



“Vì sao đôi vợ chồng kia không công bố chuyện đó?” Du Kinh luôn nghi hoặc

vì sao chuyện này có thể kéo dài lâu đến vậy, “Có phải trước khi thí

nghiệm đã ký hiệp ước bảo mật không?”



Quản lý Quách nhìn Du Kinh một cách khen ngợi, “Đúng là vậy, ngoại trừ bảo

mật còn cần thực hiện một thực hiện một vài cảnh tượng mà lão Lăng đưa

cho bọn họ… những cảnh tượng làm trước mặt bọn trẻ. Nếu phá vỡ hợp đồng

hoặc tiết lộ sẽ phải bồi thường với giá trên trời. Ngược lại, mỗi năm

chúng tôi sẽ trả cho bọn họ chi phí thí nghiệm không nhiều không ít.”



“Sau đó, bởi vì công ty phát triển rất nhanh, tôi hoàn toàn vùi đầu vào đây

nên rất ít quan tâm tới chuyện đó, nếu chuyện về lão Lăng không đăng

báo, có lẽ tôi đã quên mất chuyện này, bởi vì tài khoản tự động chuyển

khoản, không cần tôi tự tay làm…”



“Vậy ông có biết Từ Hạo Minh, cũng chính là một đối tượng thí nghiệm, làm việc trong công ty của ông không?”



“Đương nhiên biết, bởi vì chuyện đó do tôi và lão Lăng sắp xếp, để tiện quan sát.”



“Vậy hiện giờ anh ta ở đâu?”



“Tôi cũng không biết, nói thế nào tôi cũng là quản lý, bình thường bận rất

nhiều việc, biết anh ta vào công ty rồi cũng không quan tâm đến nữa.”



“Có thể nói chuyện với quản lý bộ phận của anh ta không?” Du Kinh đưa ra yêu cầu gặp mặt.



“Nói đến chuyện này tôi nhớ tới một việc từ mấy tháng trước.” Quản lý Quách cau mày trầm giọng nói.