Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Mẹ ruột ta có rất nhiều thân phận.
“Băng Tinh phu nhân” bốn chữ này đại biểu cho một thân phận
trong giới hội hoạ, tình cờ cũng là tên gọi của một phòng triển lãm tranh quy
mô. Sau lưng lại có một chỗ dựa vững chắc, tài trợ cho phòng tranh “Băng Tinh
phu nhân” – một người có uy quyền và địa vị vững chắc trong giới nghệ thuật.
Đây là chuyện ai nấy đều biết.
Bà là họa sĩ cũng là người buôn bán tranh nổi tiếng.
Bà cũng là phó giáo sư của một học viện nghệ thuật.
Bà lại còn là một phát thanh viên nổi tiếng.
Nhưng, thân phận đặc biệt nhất cũng không phải một trong những
thân phận ở trên. Bà là tình nhân của một người đàn ông, chính là người đàn ông
đã cho bà đủ loại thân phận cùng vô số thành tựu như ngày hôm nay; chắc mọi người
sẽ đoán mẹ ruột của ta nhất định sẽ là vợ bé như người ta hay nói có phải
không?
Không không không!
Chỉ có mình bà tự xưng là tình nhân. Không phải vợ bé, cũng
không phải cái gì gọi là bà hai, bà ba, bà không chấp nhận một danh hiệu “chính
thức” nào; tình nhân thì là tình nhân, điều đó tự bà hiểu rõ nhất.
Gian phu của mẹ —— thứ lỗi cho ta thô bỉ nói thẳng không
kiêng kị —— đồng thời cũng chính là ba ta, ông ấy tên là Chung Thiệu Chính; một
lão đại cực kì có quyền thế trong giới xây dựng. Đó là điều đương nhiên, nếu
không ông đâu có bản lĩnh nuôi rất nhiều vợ lớn vợ bé nhân tình, cộng thêm cả
đám con trai con gái ngoài giá thú.
Rất nhiều vợ và nhân tình? Ác! Làm ơn đừng ngoác mồm to như
thế. Quý vị nghĩ rằng mẹ ta – Nhậm Băng Tinh là người phụ nữ “duy nhất” mà ông ấy
ngoại tình sao? Một thằng đàn ông —— CHÚ Ý nhé, một thằng đàn ông có tiền một
khi ngoại tình sẽ không ngây thơ đến mức yêu một người duy nhất, không ngây thơ
đến mức “giữ thân như ngọc”? Sai đường thì cũng đã sai rồi, không cần phải
kiêng kị gì nữa.
Mẹ của ta đương nhiên cũng không phải là “duy nhị” (chơi chữ
với duy nhất), trên thực tế mẹ ta là “duy tứ” của Chung Thiệu Chính, trước mắt
cho đến hiện tại, các bà vợ được “đăng kí hộ khẩu” tổng cộng là năm người.
Chung Thiệu Chính có một vợ cả, bốn vợ bé và bảy đứa con, mà đứa nhỏ nhất chỉ
có……năm tuổi.
Người vợ nhỏ nhất của ông ta chỉ bằng phân nửa số tuổi của ổng,
mới ba mươi tuổi; còn đứa con lớn nhất của ổng thì đã ba mươi lăm rồi.
Chung Thiệu Chính này rõ ràng là một kẻ trăng hoa đúng
không?
Rất khó hình dung về người đàn ông này, dù sao cũng là người
có uy quyền trong một nhóm tài phiệt, đương nhiên rất có khí phách, trắng trợn
dùng tiền để ‘xử’ những kẻ chấp nhận bị ‘xử’; một khi đã động đến ai, người
ngoài tốt nhất chỉ nên thờ ơ đứng nhìn, chớ dại mà xen vào.
Người phụ nữ mà ta muốn miêu tả là mẹ của ta, Nhậm Băng
Tinh. Bà thật sự là một người phụ nữ kì lạ, trong cuộc đời hai mươi lăm năm của
ta, bà đã cho ta cốt nhục hình hài. Cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sự trưởng
thành cùng suy nghĩ của ta.
Có thể nói, ta, Nhậm Dĩnh, đều là do một tay Băng Tinh phu
nhân nhào nặn nên, không thể nói là một bản sao vô tính, chỉ là những giá trị
và quan điểm về tình yêu do chính bà đặc biệt tạo nên, khiến cho tâm tính ta lớn
lên không giống người thường, hoàn toàn không liên quan gì đến những giá trị đạo
đức xã hội. Có lẽ. Do bản thân là con gái của nhân tình, vốn đương nhiên đã có
những tư tưởng lệch lạc, vậy nên —— ta phải được sống tự do phóng túng.
Chuyện ta muốn nói, đương nhiên sẽ không phải là chuyện của
thế hệ trước, mà là sự ảnh hưởng của thế hệ trước đến sự trưởng thành của ta ——
Nhậm Dĩnh, câu chuyện của chính ta.
Sáng thứ bảy, thường định sẵn để khởi đầu những chuyện may mắn
không ngờ.
Còn khoảng năm mươi bước nữa, trò chơi khăm của mặt trời tựa
như giấu sẵn sau những đám mây đen, những giọt mưa to bằng hạt đậu thậm chí
không đợi ta bước vào trong mái vòm, đã trút xuống như một cơn đại hồng thủy;
đáng thương thay cho bộ đồ thời trang mùa xuân mốt nhất của ta. Cái áo khoác mỏng
ISSEY MIYAKE[1] ta yêu thích nhất. Cũng tốt, tạm thời làm áo mưa cũng không uổng
một đống tiền ta đã bỏ ra để mua nó.
Thêm hai, ba bước nữa, rốt cục ta cũng chật vật thảm thương
đứng dưới mái vòm tòa nhà công ty.
“Nhậm Dĩnh! Nhậm Dĩnh!”
Ta đang lấy khăn giấy cẩn thận thấm nước mưa trên mặt mũi
tóc tai thì sau lưng truyền đến một tiếng kêu vội vàng và mừng rỡ. Người có thể
trắng trợn không kiêng nể gì, giữa chốn đông người kêu quang quác như vậy, thường
đại biểu cho những kẻ thiếu suy nghĩ, thích khoe mẽ lại chẳng tôn trọng quyền tự
do an tĩnh của người khác.
Đúng vậy, nàng đúng là người như vậy, hoàn toàn xứng đáng,
tiếng giày cao gót trong veo đã rất gần, ta lau nốt chỗ nước mưa trên mặt, kịp
lúc bày ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở chào nàng —— Điền Tụ Phương tiểu thư.
Đôi môi đỏ mọng của Điền Tụ Phương chun lại thành một chữ O
khiêu gợi, ngón tay sơn đỏ rực ngoắc ngoắc ta liên tục, một vẻ quyến rũ khiến
chúng sinh điên đảo:
“Chúc mừng nha! Nàng bay lên ngọn cây rồi.”
Bay lên ngọn cây? Đây là từ ngữ dùng ở thế kỉ nào vậy? Ta chớp
chớp mắt, ngọt ngào mà ngây thơ hỏi lại nàng:
“Bồ đang nói cái gì vậy?”
Điền Tụ Phương khoác lấy cánh tay ta, cùng bước vào trong
cao ốc, chung quanh tỏa ra sắc đẹp mĩ lệ không coi ai ra gì, hơn nữa còn nhận lấy
đủ mọi ánh mắt mê luyến lẫn ghen ghét.
“Sáng sớm hôm nay, phòng nhân sự vừa công bố tốc hành một vụ
điều động nhân sự. Tất cả mọi người đều tụ tập đến xem, nàng đoán thử xem chuyện
gì? Lâu phó tổng gợi cảm, phong lưu, anh tuấn, thanh lịch của chúng ta không ngờ
lại trực tiếp hạ lệnh bổ nhiệm nàng làm thư kí cho anh ta! Cái này không phải gọi
là “bay lên ngọn cây’ thì gọi là gì?”
Ta cân đo đong đếm độ ‘chua’ trong giọng nói của nàng. Có
chút buồn cười, nhưng mà nàng có phản ứng loại này cũng là bình thường.
“Tui nhớ anh ta đâu có thiếu thư kí.”
“Ngốc!” Điền Tụ Phương yêu kiều cáu tiết đẩy ta một cái, động
tác này khiến bộ ngực sóng thần bên trong chấn động, một gã đàn ông trong thang
máy choáng váng, con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Ta thật sự lo lắng thay
cho nàng, nếu như ngày nào đó đôi nhũ hoa hàng khủng kia nhảy ra ngoài quần áo
thì làm sao giải quyết hậu quả đây.
Điền Tụ Phương hài lòng với kết quả thu được, che miệng cười
duyên, nhỏ giọng ghé vào tai ta thì thầm, thành thạo lợi dụng ta che đi ánh mắt
háo sắc kia; nửa kín nửa hở quả là tu vi cao thâm nhất của mĩ nhân.
Thang máy lên đến tầng năm, nàng lập tức bấm ngừng lại, sau
đó lôi ta vào toilet nữ. Nàng có chuyện gì thì chẳng giấu được lâu. Mà những
khi có đông đàn ông, khoe hàng là chuyện quan trọng nhất của nàng; đây là luật
sinh tồn của “bình hoa”.
Đứng trước gương, nàng vừa cẩn thận rà soát bộ mặt trang điểm
hoàn mĩ của mình, sợ có sơ hở, vừa cất giọng:
Là một gã đàn ông đẹp trai, vô cùng hấp dẫn. Nếu như vừa rồi
giọng nói giúp hắn có 30% tư cách làm kẻ phong lưu, thì bây giờ, hắn hoàn toàn
đủ tư cách; có tài như hắn ăn các cô kiểu gì mà chả được, muốn mập lùn ốm cao
gì chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có ngay.
Ta nhướn mày, ném cho hắn một cái nhìn quyến rũ, nửa dò xét,
nửa kín đáo, vừa vặn tạo ra một bộ dạng tham hư vinh lộ rõ nét mặt quạ đen đang
hy vọng biến thành phượng hoàng; ta biết đây là điều hắn muốn. Chỉ cần đối mặt,
ta liền biết mình cần sắm vai loại người nào, chỉ là trong lúc rụt rè bẽn lẽn,
ta còn đang cân nhắc.
“Lâu phó tổng, em là Nhậm Dĩnh. Để cảm ơn sự nâng đỡ của
anh, em sẽ tận tâm tận lực dốc sức vì phó tổng.” Giọng nói của ta xưa nay không
phải thuộc loại cao vút trong trẻo, vì vậy thanh âm trầm ấm có chút khàn khàn lại
điểm xuyết thêm cho vẻ gợi cảm phong tình.
“Đến đây.”Hắn cao cao tại thượng ra lệnh. Ánh mắt không hề
mang vẻ tham lam háo sắc, có lẽ, trò chơi tình ái của hắn chỉ là quá phóng đại;
mặt khác, cũng có thể là ta chưa đủ gợi cảm, nên hắn nhất định phải nhìn lại
cho kỹ.
Ta chân thành bước đến gần hắn, chọn chỗ trên chiếc ghế
sô-pha dài bên tay trái hắn ngồi xuống, thản nhiên nhìn thẳng hắn; trong lúc hắn
còn đang bận nhìn ta như kiểm tra thịt khô, ta cũng quan sát hắn tỉ mỉ một
phen. Tình dục và tình yêu đều là những lĩnh vực ta chưa từng “nghiên cứu”. Đó
là bởi vì loại trò chơi này cần phải có “công cụ” của hai người, ta sẽ cần phải
thận trọng hơn.
Nếu như ta nổi hứng lên. Thế nào cũng phải tìm một người đàn
ông xứng đáng một chút mới không bạc đãi chính mình. Hắn có thể là một người bạn
tình thông minh, một người yêu lãng mạn, hơn nữa quan trọng nhất chính là hắn sẽ
không thật tình. Ta nghĩ là ta có chút động lòng rồi, ngại gì tên đại thiếu gia
phong lưu chơi bời một cây này? Trong tình hình hắn cũng có ý với ta, ta tin tưởng
trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ sung sướng mà chẳng
có gánh nặng gì.
Không phủ nhận ta tham luyến vẻ bề ngoài, khuôn mặt đẹp
trai, thân hình vạm vỡ; xét về khía cạnh thích thú về mặt cảm quan mà nói, hai
điều này thiếu một thứ cũng không được, thế chẳng phải là qua bạc đãi bản thân
hay sao.
Rốt cục, hắn nhìn no mắt rồi cũng mở miệng:
“Tôi hy vọng em sẽ cảm thấy làm thư ký của tôi sẽ không quá
khó khăn.” Hắn nặn ra một nụ cười xấu xa. Dùng ánh mắt trêu ghẹo ta, còn thân
thể hắn thì thư thả thoải mái, hơn nữa còn không chạm đến ta dù chỉ một ngón
tay, thế nhưng ta lại có thể cảm nhận rõ ràng sự ve vãn của hắn. Gã này quả
nhiên là một tay cao thủ!
Toàn bộ hứng thú của ta đều bị hắn khơi dậy. Trong xã hội
ngày nay đàn ông biết ve vãn không nhiều lắm.
“Thế nào là khó khăn? Anh không biết được đâu, sáng nay khi
phòng nhân sự đưa lệnh xuống, bao nhiêu người đố kị với em! Có thể theo bên người
anh thực sự là quá vinh hạnh mà.” Ta hạ mí mắt, không hề giấu diếm sự đắc ý của
mình.
Hắn cười nói:
“Xem ra em là một cô gái rất thông minh, không giả vờ thanh
cao đứng đắn, vậy tiết kiệm không ít thời gian của tôi. Em biết rồi đó, tôi
không rảnh chơi trò cút bắt với em, em đáng giá bao nhiêu tôi cũng sẽ không bạc
đãi.”
“Đó là đương nhiên. Em sẽ không có ý nghĩ không an phận; phu
nhân tương lai của anh sao có thể là loại người dung chi tục phấn không biết
xâu hổ như tụi em.” Làm vợ của hắn nhất định rẽ rất bất hạnh. Ta dại gì mà đào
huyệt chôn mình, ta đâu phải đồ ngốc.
Hắn đưa tay lên xoa cằm, nhìn ta không chớp mắt. Có thể thấy
được thấp thoáng vẻ cảnh giác và mê mẩn của hắn, hệt như ánh mắt của Vương Tư
Dương mười phút trước ở dưới tầng năm. Ta vội vàng duy trì vẻ mặt bình thường.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, hắn mới lại nói:
“Còn nữa, thời gian đi làm, đừng ỷ vào tư tình mà không phân
biệt công tư. Tôi hy vọng cô Nhậm – thư ký thứ năm – có thể ở lâu một chút.”
“Đúng vậy. Em hiểu mà.” Ta cười nịnh đón ý, học theo ánh mắt
suồng sã của hắn khiêu khích hắn.
Hắn đưa tay nâng cằm ta lên, nhưng chỉ giữ nhẹ, lại không
quá lâu, chỉ một lát, khẩu khí đã chuyển sang lạnh lùng hời hợt:
“Xuống dưới đi. Ngày mai bắt đầu lên đây, trước khi chưa có
quan hệ riêng tư, tôi hy vọng năng lực của em phù hợp yêu cầu của tôi.”
Hay nói cách khác. Hắn vẫn còn muốn quan sát ta?
Ta đứng dậy: “Vậy em xuống dưới đây, Lâu tiên sinh, về phần
công việc, hãy tin em sẽ không làm hỏng be bét đâu.” Dù gì gã này cũng không
yêu cầu một nữ thư ký quá toàn năng! Vậy cũng phải thôi, ai bảo hắn tìm người
cũng phải lựa ngoại hình chứ.
“Tôi hiểu rồi.” Hắn đáp lời, lại nói tiếp: “Như vậy là được
rồi.” Tiêu sái không gì sánh được. Có thể thấy kỳ vọng của hắn đối với loại con
gái hám của như ta từ trước đến nay chưa hề cao.
Ta gật đầu, đi ra cửa; còn hắn vẫn tiếp tục nhìn theo ta.
Khi tay ta vừa đụng tới tay nắm cửa, hắn gọi ta lại:
“Em có chỗ … rất đặc biệt!!”
Ta nghiêng người nhìn hắn. Thấy trong mắt hắn dường như rất
đăm chiêu. Ta nháy mắt: “Em đương nhiên là người đặc biệt rồi!” Giọng nói yêu
kiều trả lời hắn.
Hắn trán giãn ra trở lại vẻ lạnh lùng, tựa hồ lần thứ hai khẳng
định ta và đám con gái hám của kia chẳng có gì khác nhau, cái vẻ lạnh lùng này
dường như lại hàm chứa một chút thất vọng nào đó. Có phải vậy không? Trong khoảnh
khắc ngắn ngủi đó ta không thể kết luận.
“Em đi đi.” Giọng ra lệnh của có chút vô tình.
“Dạ!” Ta nhẹ nhàng mở cửa, thích thú với sự vô tình của hắn.
Nói thật, có can đảm phong lưu thì phải hoàn toàn vô tình, bằng không phong lưu
quá đa tình sẽ chỉ khiến toàn thân bốc mùi hôi tanh, có nhảy xuống Thái Bình Dương
cũng rửa không sạch.
Vì sao hắn lại để ý đến ta nhỉ? Ta không hề muốn biết. Ta chỉ
sợ hắn sẽ biết ta chỉ đối đãi với hắn như một đối tác trong trò chơi tình ái mà
thôi; ta sẵn lòng theo hắn, là bởi vì vừa ý với thân thể của hắn.
Thân là một thợ săn lão luyện, nhất định sẽ rất thống hận
khi trở thành con mồi. Trước đây mỗi cô gái muốn trở thành người của hắn, đều
là vì tiền bạc của hắn, địa vị của hắn. Hắn có thể hiểu rõ, hơn nữa còn đề
phòng vô cùng cẩn thận, thế nhưng nếu như hắn phát hiện thứ mà ta nhắm đến lại
là thân thể của hắn, phù, vậy ta thực sự phải cẩn thận rồi! Người đàn ông này
vô tình có thừa, tất nhiên không dễ chọc.
Để hắn không phát hiện, ta phải liều mình một chút. Ta tin
chắc, đường đường Lâu Phùng Đường công tử một khi biết mình bị xem là ngưu lang
(mới đầu Maroon ko biết 2 chữ ngày là ý gì, nhưng nhờ 1 bạn chỉ điểm, M lên tra
lại rên trang wenda thì biết được, ngưu lang chính là mại dâm nam :) ), nhất định
sẽ là một mối đe dọa đối với tính mệnh của ta. Cho nên, ta phải cẩn thận, thật
cẩn thận.