Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 2 :

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Ba ta là một chủ thầu xây dựng lớn ở miền nam, ‘bầy đàn thê

thiếp’ của ông xa nhất chỉ có thể rải rác ở phía nam Đài Trung đến phía bắc

Bình Đông. Ở tại Đài Trung, tất nhiên là mẹ ta; còn ở Bình Đông, là người vợ

chính thức vì sự ghẻ lạnh của ba mà bị gởi đi lưu đày ở vùng xa xôi đó; ba người

thiếp thất khác toàn bộ đều ở tại Đài Nam, nhà mỗi người ở cách nhau trong vòng

bán kính 20 km. Kỳ lạ là, ba ta luôn khăng khăng ở riêng một mình, khi muốn người

đàn bà nào, sẽ tự mình lên đường đi tìm hoa, tuyệt không giữ một người đàn bà

nào qua đêm trong nhà ông.



Ta nghĩ, đó là ta chỗ duy nhất ta giống ông.



Từ khi ta lên Đài Bắc học đại học, mẹ mua cho ta một căn hộ ở

tầng hai mươi, nhà của ta cũng chưa từng có người ngoài nào được bước chân vào;

còn mẹ, mỗi lần lên Đài Bắc cũng sẽ đến biệt thự của ba để nghỉ ngơi, để mặc

ngôi nhà nhỏ của ta cho ta toàn quyền sử dụng. Gần bảy năm qua, thế giới vũ trụ

của ta chưa từng chia sẻ với ai. Mẹ ta nói, ta là một đứa bướng bỉnh lại khép

kín, nhưng bà chưa bao giờ có ý định thay đổi ta; bởi vì bà nói mỗi người nên

có nhân cách độc lập tự chủ riêng. Không nên vì ai mà thay đổi.



Mấy ngày gần đây mẹ thường xuyên lên Đài Bắc, vì chuyện

phòng tranh của bà; nên ta liền có cơ hội thường xuyên gặp bà.



Hôm nay là ngày hẹn. Sáng sớm ta ăn mặc gọn nhẹ, son phấn

không tô điểm, tóc tai không chải bới. Quá giang xe đến Nội Hồ bái kiến mẫu

thân đại nhân của ta. Khiến bà nhìn hình thù ta bằng con mắt hình viên đạn.



Vài năm gần đây mẹ ta không mở cuộc triển lãm tranh nào, tuy

rằng vẫn có tác phẩm, nhưng không có dự định công khai, bà thích cống hiến đề bạt

tài năng trẻ hơn, bởi vì đối với nghề “hoạ sĩ” bà không còn hứng thú, ngược lại

có tham vọng lớn đối với nghề “bán tranh”. Cũng trùng hợp trong số các học trò

bà đã dạy có một người rất có tiềm năng. Lần này lên đây, mẹ ta chính là muốn

xem tình hình sáng tác của học trò mình, cũng như thảo luận xem làm thế nào để

‘lăng xê’ một hoạ sĩ.



Khi ta đến biệt thự, vị tài năng trẻ kia còn chưa tới; ta và

mẹ ngồi trên ban công uống trà trái cây.



“Còn nhớ nguyện vọng của con khi tốt nghiệp đại học là gì

không?” Mẹ hỏi, chiếc áo khoác trắng bị gió xuân thổi phật phù, vô cùng duyên

dáng.



Ta nhìn mê mẩn, trả lời: “Làm một chiếc bình hoa.”



“Khi Chung tiên sinh nghe mẹ thuật lại, ổng phun hết cả trà

trong miệng ra.” Bà cười sang sảng.



Mẹ luôn gọi ba là Chung tiên sinh trước mặt ta, còn lúc bình

thường khi hai người ở chung chỉ gọi ông là Chung, khiến ta mãi đến năm mười tuổi

vẫn không biết tên đầy đủ của ba là gì.



“Lúc đó ba đã đuổi theo tới Đài Bắc nói rằng phải lôi con về

nhà.” Tuy rằng ta không theo họ Chung, nhưng ta vẫn là con gái duy nhất của

Chung Thiệu Chính. Bất kỳ một người cha bình thường nào cũng sẽ không cho phép

con gái của mình suy đồi đến mức bán phấn buôn hương, hơn nữa ba lại chính là

người chuyên chơi bời ong bướm, nên đặc biệt càng không thể chấp nhận.



“Cho tới hôm nay ông ấy vẫn còn oán trách mẹ đã phóng túng

cho con.” Mẹ nhìn mặt ta: “Nhưng mẹ luôn cảm thấy con biết cách làm cho mình hạnh

phúc. Giá trị cuộc sống còn gì hơn điều đó.”



Ta tựa đầu trên vai mẹ, nhẹ giọng nói:



“Trước mắt con muốn nếm thử tư vị tình yêu.”



“Ồ! An toàn không?” Mẹ lay lay mớ tóc dài của ta, thì thào

bên tai ta: “Tin nhầm người có thể sẽ thê thảm lắm. Có một số đàn ông sẽ yêu con

đến chết, lỡ dính vào, đến chết cũng dứt không ra. Rất phiền phức.”



“An toàn, hắn là một kẻ lăng nhăng, phong lưu đến độ không

có trái tim, tuyệt đối an toàn. Con cũng không mong chờ tình yêu, con chỉ định

dành chút thời gian chơi bời một tí, nếu đã muốn chơi, thì phải tìm một tay

thánh thủ tán gái mới đáng giá.”



Đôi mắt mẹ thoáng sửng sốt: “Đó là kết quả mà con đã vất vả

giả dạng bình hoa đó sao?”



“Lúc đầu thì không phải, nhưng có được kết quả này con rất

thích. Con chỉ muốn nếm thử tư vị của một kẻ bị người người phỉ nhổ xem thế

nào, hợm hĩnh, diêm dúa, tham tiền, con đang phô bày dục vọng vốn có trong lòng

mỗi con người một cách rất khoa trương, không ngờ ai ai cũng phỉ nhổ. Mẹ à,

lòng người thật sự rất thú vị! Nếu con cứ ngoan ngoãn đứng ở chuyến tuyến đạo đức

trong mọi việc, làm sao thấy được trăm ngàn sắc thái của con người được? Làm

không tốt còn bị thêm mấy tên bừa bãi bám lấy, vậy con trốn đi đâu?” Mẹ lại hỏi:

“Trưởng phòng Phương kia đã giải quyết ổn thỏa chưa?”



“‘Tâm’ vô hình bị vỡ thêm vài lần đối hắn cũng có lợi, bảo hắn

về sau mở to mắt một chút, nồi nào úp vung nấy, đừng quá vọng tưởng.” Ta bài

xích tính si tình, đặc biệt là ở những kẻ bội nghĩa. Theo ta cảm nhận, tình yêu

cũng là một loại dục vọng mà con người luôn tìm cách cường điệu hóa, có thể tồn

tại, nhưng vì sao kết quả của sự tồn tại là phải trói buộc hai con người tự do

chung sống cả đời chứ? Kết thúc cuộc đời ở tuổi hai mươi, ba mươi thật sự là

quá u ám, ta tuyệt đối không chấp nhận. (Maroon: một triết lý đáng ngưỡng mộ)



Mẹ dịu dàng vỗ vỗ vào gáy ta, ta tiện thể nói tiếp sự bất

cam trong lòng: “Mẹ à, con nhất định sẽ lên giường với hắn, nhưng con không định

để cho hắn chiếm ưu thế, như vậy sẽ khiến cho hắn muốn nghiên cứu con. Mẹ biết

đó đàn ông đều có phức cảm tự tôn về ‘trinh nữ’, kiểu như ai mở bao thì kẻ đó

là chúa tể. Con phải làm thế nào để cho hắn biết đêm đầu tiên của con không phải

là giữ gìn vì hắn, và chắc chắn có một tình huống nào đó, để hắn trùng hợp trở

thành người tới trước?”



“Vậy hãy tìm một thằng trẻ tuổi khỏe mạnh lên giường trước.

Đợi cậu trai lát nữa tới cũng được lắm, làm không tốt thì cũng là xử nam, hai đứa

tìm hiểu thử xem.” Mẹ nghiêm túc nghĩ cách cho ta.



Nếu là xử nam, ta có thể sẵn lòng hơn, vì thế ta không hề phản

đối, nếu để cho Lâu Phùng Đường nhìn thấy lạc hồng của ta mới là hỏng bét! Là xử

nữ không quan trọng, phải tìm ra một đống lý do giải thích mới oan uổng; ta tội

gì phải mệt như vậy?



“Con định chơi với gã đó bao lâu?”



Mẹ biết tính ta không đủ kiên nhẫn.



“Hắn trung bình ba tháng bỏ một cô, con nhiều nhất chỉ kéo

dài nửa năm, đến lúc đó con sẽ bỏ việc; dù sao những thứ đáng chơi của cái công

ty kia cũng đã chơi hết, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa. Aha! Sau này con có thể rất

đắc ý mà dẫn con cháu đến đứng trước tòa nhà Lâu thị khoe khoang cái thành tựu

vĩ đại của con.” Nếu khi đó kẻ đứng đầu Lâu thị chính là Lâu công tử thì càng

tuyệt hơn.



Mẹ chỉ khuyên ta một điều: “Đàn ông trăng hoa thì phải đề

phòng một chút. Mỗi lần nhất định phải dùng bao cao su, nếu không, có được

khoái hoạt mà còn thuận tiện mang căn bệnh chữA(bệnh

aids) trở về, thì con thực có lỗi với mẹ đó.”



Ồ! Điều này ta lại không nghĩ tới! Đích xác phải đề phòng một

chút, ai biết trên người hắn có tiềm ẩn thứ gì dơ bẩn hay không.



“Oa!

Mẹ à! Năm đó mẹ cũng can đảm thiệt. Không thèm dùng bao?” Nếu không sao có ta

được?



Mẹ lập tức đẩy ta ra, thở dài: “Lần đó bao bị rách. Hại mẹ

sau khi có thai sợ cũng mắc mấy thứ bệnh lây qua đường sinh dục, sau khi xác định

không có việc gì mới cho phép ba của con đến gần mẹ. Mẹ rất sợ chết! Khi đó

Chung tiên sinh rốt cục cũng biết mẹ thật sự chỉ yêu tiền của ông ấy, chứ không

tiếp tục cho rằng mẹ thật sự yêu ổng.”



Nói thực ra, ta cảm nhận được, cho dù sau mẹ ta, ba còn có một

cô vợ bé nữa, nhưng người ba yêu thương hết thảy vẫn là mẹ, có điều người mẹ

phóng-túng-mà-lý-trí này của ta lại thẳng thừng cự tuyệt. Nếu nói cả đời bà có

người nào bà không thể không yêu, thì chỉ có mình ta, bởi vì ta là cốt nhục của

bà; năm đó nếu đã là bán thân thể đổi lấy tiền tài, bà sẽ không trả giá thêm gì

khác để cho bản thân phải chịu lỗ vốn như vậy. (ý là không chịu có con)



Ba thì có chút tham lam, không xứng đáng chiếm được.


thông minh sao có thể lên làm cô thư ký thứ năm của anh được?” Ta hiểu rõ sự

thông minh mà hắn nói đến chính là không tỏ vẻ ta đây là thánh nữ ở trước mặt

khách hàng, mà ngược lại thuận theo ý định của hắn sắm vai lãng nữ[4], để cho hợp

đồng được thuận lợi ký kết thành công.



“Tôi

sẽ không bạc đãi em. Xem ra chúng ta sẽ có một mối quan hệ hợp tác thú vị.” Hắn

cúi đầu hôn lên má ta.



Vừa ra khỏi chỗ làm, hắn quả nhiên lộ nguyên hình một kẻ

phóng đãng, ta thật sự phải bội phục hắn. Hoàn toàn không còn chút vẻ lạnh lùng

vô tình như trong giờ làm việc. Phơi bày bộ mặt phong lưu của hắn; nhưng ta cảm

giác đưa ra bộ mặt này chỉ là một cách mà hắn thả lỏng bản thân. Dưới bộ dạng

phong lưu, hắn có một trái tim lạnh lùng và khép kín, bất kể ai cũng không thể

nào chạm tới được.



Ta vô cùng thoải mái trong tư thế “dây leo” quấn quanh người

hắn, một chút cơ hội cũng không hở ra cho bất kỳ cô nàng nào, chiếm hữu 100%,

đây là cử chỉ nên có khi đeo bám con nhà tỷ phú; mà hắn xem ra cũng vô cùng hưởng

thụ. Khi hắn đang bô lô ba la bằng tiếng Nhật với ông khách Nhật Bản, ta cầm

bàn tay hắn đang đặt trên eo ta lên xem, trên cổ tay trái của hắn đeo một chiếc

đồng hồ kim cương. Không phải Rolex, mà là kiểu dáng được thiết kế riêng độc nhất

vô nhị trên thế giới, giá cả tuyệt không thấp hơn Rolex, không những thế còn rất

thẩm mỹ; trên ngón tay út của hắn đeo một chiếc nhẫn, hoàn toàn phù hợp với

thân phận địa vị của hắn, tuyệt không hề xa hoa khoa trương. Cũng không mất đi

cảm giác quyền uy; người đàn ông này rất có khiếu thẩm mỹ, cũng rất biết cách

thể hiện khí thế của mình.



Có lẽ vì ta cứ ngắm mãi cái đồng hồ kim cương của hắn, gợi

cho hắn một sự liên tưởng gì đó, trong lúc đang nói chuyện, hắn ghé vào bên người

ta:



“Tôi

sẽ tặng cho em một cái, giá không dưới ba mươi vạn. Xem như bồi thường tổn thất

tinh thần sáng nay cho em.”



“Thật

không?” Ta đúng lúc làm cho hai mắt sáng rỡ vì tiền, hưng phấn nhào tới ‘muah’

trên mặt hắn một dấu môi đỏ mọng. Cô gái mê tiền đang ‘tạ chủ long ân’!



Hắn hoàn toàn không nhận ra ta đang ‘quyến rũ’ hắn, chỉ sáp

lại gần ta vô cùng quyến rũ: “Món quà nhỏ của tôi chỉ đáng giá một nụ hôn lên

má thôi sao?”



Thành thực mà nói, trái tim ta thật sự bị chấn động, ta chưa

từng trải qua loại thế trận kiểu này, dưới sự khiêu khích của một người đàn ông

gợi cảm đẹp trai. Máu nóng cuồn cuộn thật đúng là không thể nào nói nổi. Bất

quá ta sẽ cố gắng thích ứng.



“Nếu

không, phải cảm tạ anh như thế nào mới được đây?” Ta cong môi, dụ dỗ nụ hôn của

hắn. Ta không thể chủ động hôn hắn, nếu không sự thiếu kinh nghiệm sẽ làm ta bể

mánh. Chờ hắn hôn ta trước, thì ta có thể học được kỹ xảo từ trên cơ thể lão

luyện của hắn, và hắn cũng sẽ không nhận ra. Đối với ta mà nói tương đối an

toàn.



Nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú ở trước mắt mọi người

diễn trò thân mật, chỉ dùng một ánh mắt nhận lời, nói:



“Đêm

nay, em sẽ biết cách cảm ơn mà tôi muốn.”



Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trái tim ta vẫn nhảy

như điên, phải cảm ơn ánh sáng mờ ảo của nhà hàng, đã che giấu an toàn cho bộ mặt

nóng bừng của ta.



Đêm đã khuya, mà giữa ta hắn, chỉ vừa mới chính thức bắt đầu.



Lúc một hai giờ sáng, chúng ta mới tiễn chân vị khách Nhật Bản,

sau đó, ta lên xe của hắn.



“Tôi

đưa em về.” hắn nói.



“Không,

nếu chúng ta muốn ở cùng nhau đêm nay, tốt hơn nên tìm khách sạn!” Chiếc giường

trong căn hộ của ta, chỉ có thể có mùi của ta, những người khác đừng mơ bước

lên đó.



Hắn có vẻ khó hiểu, nhưng cũng không có nài ép, cười nói:



“Vậy,

đến căn hộ của tôi đi!”



“Nếu

không phiền.” Có lẽ Lâu công tử có một căn hộ chuyên dụng để phụ nữ qua đêm với

hắn. Ta tin rằng, hắn nhất định có một thế giới riêng của mình, cũng hoàn toàn

không cho ai xâm nhập vào. Nếu sau này Lâu công tử trả ‘phí chia tay’ nhiều một

chút, có lẽ ta cũng có thể mua căn phòng dùng để qua đêm với đàn ông. Rất tuyệt,

cứ vậy đi.



Chiếc Ferrari màu xám bạc chạy êm ru một mạch hướng về căn hộ

của hắn ở khu đông, ta cúi đầu trong ánh sáng lờ mờ tìm một vật trong túi ách.



“Tìm

gì vậy?”



“Bao

cao su.” Ta lấy ra rất nhiều loại.



Vẻ mặt của hắn như đang thấy chuyện lạ.



“Em

muốn tôi dùng sao? Em chưa uống thuốc hả?”



Có thể thấy kẻ này là người muốn hưởng lạc tối thượng mà

không muốn hy sinh một chút lạc thú nào; nghe nói đàn ông đều không thích mang

bao.



“Dùng

bao an toàn hơn.” Ta vứt từng cái một trở lại trong túi.



“Tôi

cho rằng em cũng mong mình có thai chứ.”



Ta lắc đầu nguầy nguậy:



“Giỡn

chơi sao, anh thể nào chẳng muốn em thu gọn chiến trường, không đời nào vì cái

thai mà cưới em. Em tội gì phải để mình mang thai? Anh biết em rất thông minh

mà, em rất biết thân biết phận.” Nói đùa sao; chơi thì chơi, nhưng cũng phải

quan tâm đến cuôc sống của mình, ta chẳng cần loại đàn ông này làm chồng làm

gì. Cùng lắm theo hắn nửa năm cũng là may lắm rồi. Điều quan trọng nhất là

không để cho hắn truyền bệnh tật cho ta, ai biết kẻ “thân kinh bách chiến” như

hắn có ủ thứ bệnh quái gì trong người.



Lâu Phùng Đường bình tĩnh nhìn ta:



“Rất

ít cô gái nào thông minh như em. Hoặc có thể nói, có lẽ dã tâm của em còn lớn

hơn nữa, đúng không?”



Người đàn ông này luôn cho rằng tất cả phụ nữ đến muốn bám

dính lấy hắn, cho nên tấm chắn phòng hộ của hắn quả thực không gì đâm thủng nổi;

gặp phải một người không muốn làm vợ hắn như ta, cũng khó trách hắn không tin,

luôn để tâm nghi ngờ rằng có lẽ ta còn có mục đích khác thâm hiểm hơn.



Đẩy hắn một cái:



“Thấy

ghét, đừng có nhìn người ta như vậy chứ! Chỉ là em biết rõ thân phận mình hơn

so với người khác thôi; huống chi Lâu công tử luôn luôn hào phóng như vậy. Tin

chắc sẽ không bạc đãi em, cho nên em sẽ không làm khó anh, sao lại không tin

người ta?”



“Vậy

sao?” Hắn cười nhạt, “Đường xa mới biết sức ngựa.”[5]