Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si
Chương 10 :
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Sau khi đến Pháp, ngày tháng mới thực sự là buồn thê thảm. Ứng
Khoan Hoài bận ngập đầu, còn ta thì chẳng đi tham quan được chỗ nào hết. Ngày
nào cũng chỉ có thể dạo vòng vòng trong phạm vi 1km quanh khách sạn, sợ lạc đường
nên chẳng dám đi xa. Mỗi ngày đều ngồi ở một quán cà phê ngoài trời trầm tư,
nhâm nhi cà phê; đến một ngày rời khỏi Pháp, e rằng ta sẽ mang theo một cái dạ
dày bị thủng vì uống quá nhiều cà phê mất. Không có hướng dẫn viên du lịch, tiếng
Pháp lại dốt đặc cán mai. Thôi thì dù sao ngày tháng cũng còn dài, ta cũng
không cần phải vội vã đòi đi chỗ này chỗ nọ cho bằng được. Nhưng mà mấy ngày gần
đây trong lòng cứ có một cảm giác bất an khó chịu.
Bấm ngón tay tính toán, ta ra nước ngoài đã hơn hai mươi
ngày. Có một cái dự cảm không hay cứ khiến lòng ta phiền muộn. Ta đang hy vọng
dự cảm sẽ không trở thành sự thật. Hơn hai mươi ngày rồi, mà vẫn chưa thấy
tháng, ta nhớ vẫn luôn sử dụng bao mà! Trừ phi ta cũng gặp xúi quẩy giống như mẹ,
dùng phải một cái bao thủng? Không thể nào? Ta không muốn có em bé đâu!
Nghe nói cứ mỗi mười cặp vợ chồng thì có một cặp không thể
thụ thai, mà muốn có được con còn phải hao tổn bao nhiêu công sức tiền bạc nữa
chứ. Vì sao người mong thì không có, kẻ không muốn thì hết lần này tới lần khác
tỉ lệ trúng thưởng lại cao khiếp người như vậy?
Aizz! Uể oải lê bước trở về phòng khách sạn, bắt đầu có cái
cảm giác “tự làm, tự chịu”.
Do hai mắt cứ dán chặt dưới đất, không để ý đường đi, nên vừa
vào khách sạn, ta liền đụng phải một bức tường thịt rắn chắc, vội vàng nói lời
xin lỗi: “Xin l…”
Chưa kịp nói xong, mặt của ta đã bị nâng lên một cách thô bạo,
âm thanh cuối cùng đành tắc nghẹn luôn trong cổ họng. Nè… Nè… … Lâu Phùng Đường!
Ta bị hoa mắt rồi sao?
“Có vẻ như em sắp ngất rồi thì phải.” Hắn cười vô cùng thư
thái. Nhưng trong mắt lại dâng đầy bão tố phong ba, chẳng có chút gì gọi là thư
thái hết.
“Em…” Ta không thể thốt nổi một lời, cũng không biết nên nói
cái gì.
“Đi thôi.” Hắn ôm ta, đi về hướng thang máy.
Chỉ một lát sau, ta đã ở trong phòng của hắn, nhưng mà ta vẫn
chưa thể hoàn hồn sau cơn hoảng hốt.
“Đây… đây có thể xem là trên đất khách gặp cố nhân không?” Vất
vả lắm mới tìm lại được giọng nói của chính mình, một nụ cười cũng từ từ hiện
lên trên mặt. Dù gì đi nữa, ở một đất nước xa lạ mà gặp được đồng bào của mình
cũng là một chuyện đáng vui mừng, huống chi lại còn quen biết nhau. Nhưng mà hắn
làm thế nào có thể tìm ra ta? À không, vì sao hắn lại đi tìm ta, tiếp đó mới đến
tìm ra ta? Sự kinh ngạc của ta lớn hơn tất cả mọi thứ cảm xúc khác.
“Em có thể xem như đó là một sự “trùng hợp”, và hãy bắt đầu
giải thích lý do tại sao ra đi.” Hắn ngồi ở trước mặt, tựa như một con hổ dữ bất
kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào giết chết con mồi. Điều đó cho thấy cơn thịnh
nộ tích tụ từ lâu của hắn giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.
Nhưng mà, hắn có nhất thiết phải tỏ ra giận dữ đến như thế
không? Chẳng qua cũng chỉ là việc ta rời bỏ hắn thôi mà.
“Lâu Phùng Đường, vì sao anh lại nổi giận?”
Hắn trừng ánh mắt khó tin nhìn ta, dọa ta sợ đến mức lùi hẳn
vào trong ghế sô-pha.
“Em ra đi không một lời từ biệt, tin tức bặt tăm, lại còn đi
chung với một người đàn ông, ngay cả một lời cảnh báo trước cũng không có. Sáng
sớm hôm đó em còn ngọt ngào vui vẻ ôm hôn anh chào buổi sáng, vậy mà đến chiều
em đã bặt vô âm tín! Tại sao anh không được tức giận?”
“Được rồi, không chào tạm biệt là lỗi của em, nhưng em là
người tự do, ra đi chắc chắn là điều tất nhiên, không phải đi vì đàn ông khác.”
Hắn nhìn ta chằm chằm:
“Anh biết. Bỏ đi theo đàn ông cũng không có nghĩa là có gì mập
mờ giữa hai người, anh nghĩ em vẫn còn thích anh đủ để không chấp nhận bất kỳ
người đàn ông nào khác. Thế nhưng, anh nhất định phải cảnh cáo em, Nhậm Dĩnh, một
ngày nào đó khi em có người đàn ông nào khác, mà điều kiện của người đó không bằng
“Hả, ba em có bao giờ nghĩ thế đâu.” Ta hôn hắn.
Yên lặng một lúc, hắn ôm ta vào lòng. Nói nhỏ:
“Kết hôn nhé.”
“Ừ.” Ta cũng trả lời rất khẽ, cảm thấy rung động tận tâm
can.
Sau này thực sự có thể được tự do hay không? Ta không biết,
nhưng bởi vì cuộc sống đối với ta là những cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ, nếu
như ta có thể yêu thích trò chơi nhảy Bungee, thì sao lại không dám đối đầu với
sự khiêu khích của hôn nhân dành cho mình?
Điều quan trọng là, người đàn ông này có cùng quan niệm sống
với ta, đồng thời đã phá tan rất nhiều điều võ đoán của ta dành cho đàn ông.
Không ngờ hắn vẫn muốn ta, dù luôn tưởng rằng ta từng có rất
nhiều bạn trai, chắc hẳn hắn đã từng giằng xé nhiều lắm. Thế nhưng, hắn biết rõ
tương lai quan trọng hơn quá khứ; ta ngưỡng mộ hắn. Ngày sau muốn tìm được một
người đàn ông tuyệt vời hơn hắn nhất định không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà, tương tự, nếu như hắn yêu thích ta, nhất định cũng
sẽ không tìm được một cô gái nào đặc biệt hơn ta.
Có thể yêu nhau trong bao lâu không quan trọng, quan trọng
là … ta yêu hắn, hắn cũng yêu ta, ngay bây giờ, ngay phút giây này; và mỗi một
khoảnh khắc đều là một sự vĩnh hằng.
Hắn kéo ta đứng dậy:
“Em cười gì đó?”
“Sắp làm cô dâu rồi, không nên cười hay sao?”
Hắn mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin câu trả lời lấy lệ của
ta.
“Đi thôi, chúng ta đi mua lễ phục, tuy rằng sẽ không có nhiều
người được nhìn, nhưng dù tự mình vui vẻ thì cũng không nên làm qua loa.”
“Đương nhiên.”
Ta ngẩng đầu nhìn vị hôn phu tương lai của mình, hắn cũng
nhìn ta, cả hai đều đánh giá đối phương trong một vai trò khác và bằng một con
mắt khác.
Hắn nở nụ cười trước:
“Hài lòng không? Lâu phu nhân?”
“Với tư cách một người chồng mà nói, thì 100% khiến em được
nở mày nở mặt.”
“Em cũng vậy.”
“Vậy anh cũng hài lòng chứ, Nhậm tiên sinh?”
Hắn ôm ta đi ra ngoài, cười nói:
“Để cho công bằng, hoặc là chúng ta sẽ không sinh con; hoặc
là phải sinh hai đứa. Một đứa họ Nhậm, một đứa họ Lâu mới được.”
“Chúa ơi, vậy quá tuyệt!” Ta bắt đầu cân nhắc khả năng này.
Ta nghĩ cuộc sống sắp tới chắc chắn là đáng trông đợi, tâm
trạng vô cùng phấn khích. Sau khi bước ra khỏi khách sạn, mặt trời mùa đông ấm
áp tỏa nắng, ta với hắn cùng nhìn nhau cười.
Có một ngày, ta sẽ nói cho hắn biết, ta chưa từng có một người
đàn ông nào khác, có lẽ để đến khi ta bảy mươi tuổi hãy nói! Nhưng mà nếu hắn
đã không ngại, đương nhiên đây chỉ là một việc nhỏ không cần bận tâm, chuyện hệ
trọng lúc này chính là: bọn ta sắp kết hôn rồi.
Tuyệt vời, chính xác là như thế.
HẾT