Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si
Chương 9 :
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Chung Kiều Vân là con trai thứ hai của mẹ cả, cũng là anh
hai của ta, ba mươi hai tuổi, là một cao thủ trong giới tài chính. Rất thông
minh, suy nghĩ cũng khoáng đạt, nhưng những người quá thông minh thường hay suy
tính quá nhiều và có khuynh hướng tự cho mình là đúng.
Sau ba ngày phép chơi bời thỏa thích, Lâu Phùng Đường không
trở về Đài Bắc ngay, mà ở lại Đài Trung để kiểm tra chi nhánh của công ty, nghe
báo cáo và ra chỉ thị, dự tính sau hai ngày nữa mới trở về Đài Bắc.
Cũng chính vào cái lúc này, anh hai tới tìm ta, vẻ mặt
nghiêm trọng.
“Tốt nhất em nên cẩn thận với thằng Lâu Phùng Đường này.”
Ta nhướn mày. Cẩn thận với hắn ư? Ta còn có thứ gì có thể mất
vào tay hắn đây?
Anh hai thở dài:
“Với tính nết thờ ơ lãnh đạm, mặc kệ mọi việc của em, nếu
như tiền của ba toàn bộ đến tay em, thì em ngay cả vì sao không nhìn thấy đồng
nào cũng không biết.”
Ta lờ mờ hiểu được ý anh hai, vô cùng kinh ngạc mà cười:
“Không phải ý anh là việc hắn tiếp cận em là vì tiền của em
chứ?” Trời ơi, đường đường là Lâu công tử không ngờ lại bị xem là kẻ đào mỏ?
Anh hai của ta thực sự thông minh quá mức rồi.
Anh hai lườm ta vẻ mặt không vui:
“Anh nghĩ tập đoàn nhà họ Lâu đang có ý mở rộng địa bàn xuống
phía nam, mà nhà chúng ta chính là đại gia bất động sản có tiếng ở nam bộ, có
chút khó mà giành được, giá đất lại đắt đỏ như vậy, và hầu như đều đứng tên
chúng ta, lại đều nằm trong khu quy hoạch đô thị trong vòng mười năm tới. Nếu
như nó cưới được em, thì chẳng cần tốn chút công sức nào cũng nắm đám đất đó
trong tay, như vậy có thể nói, Lâu thị vốn chỉ là một trong ba tập đoàn lớn của
Đài Bắc, sẽ nghiễm nhiên trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất của Đài Loan.”
Ta chẳng chút hứng thú hỏi anh hai:
“Anh thực sự cho rằng em sẽ kế thừa rất nhiều tài sản sao? Đừng
có ngốc như vậy.”
“Dù gì thì gì, làm thông gia với nhà chúng ta, nó sẽ có lợi
lớn, biết đâu còn dám xúi ba sáp nhập công ty vào tập đoàn Lâu thị. Anh biết ba
rất khoái nó.”
“Anh hai à, anh không hiểu ba rồi. Ba chưa có bị mắc chứng bệnh
đãng trí của người già đâu, cho dù có khoái người ta đến mức nào cũng sẽ không
đem tài sản nhà họ Chung ra mà dâng tặng được, hơn nữa, em cũng chẳng có ý định
gì với hắn cả.”
“Chỉ cần có một chút khả năng thì anh vẫn phải lưu ý. Bằng
không em phải hứa với anh, nếu như ba thật sự muốn chia phân nửa tài sản cho em
làm của hồi môn, thì trước tiên em phải ra tòa án làm giấy tờ nói rõ tài sản đó
là của riêng, không liên quan gì đến gia đình chồng____”
Trời ạ, anh hai ta bị thần kinh rồi chắc! Ảnh rất khôn khéo
không sai, nhưng nếu ảnh cứ tiếp tục thần hồn nát thần tính lâu dài như vậy,
thì chưa đầy bốn mươi tuổi chắc sẽ về chầu ông bà mất. Nhìn miệng ảnh mở ra
đóng vào liên tục, tâm tư của ta đã không còn nghe ảnh nói nữa, mà lại miên man
nghĩ tới Lâu Phùng Đường. Aizz, nếu như hắn muốn đất đai cũng không sao, ta sẽ
miễn phí tặng cho hắn coi như quà cảm ơn hắn đã làm bạn với ta trong thời gian
qua, sau đó hai người sẽ nói goodbye không ai nợ ai gì nữa.
Nếu chỉ vì vật chất mà qua lại với nhau, vậy thì đơn giản
quá rồi. Thế nhưng, đã là tình cảm thì khó mà giải quyết rõ ràng rạch ròi được.
Hắn đang dùng cách riêng của mình buộc chặt lấy ta, ta biết,
từ cái khoảnh khắc ta về ở chung với hắn đó, ta liền biết tiếp theo sẽ dẫn đến
kết quả này; bọn ta quan tâm lẫn nhau, và đã bắt đầu chung thủy với đối phương…
cho dù ta với hắn không ai thừa nhận.
Trước khi ở chung, ta căn bản không để tâm chuyện quan hệ với
người đàn ông khác, cho nên mới có thể rủ Phương Thận Triết lên giường, tuy rằng
việc không thành, nhưng trong đầu ta chưa bao giờ có cái ý niệm chung thủy với
một người nào đó; nhưng sau khi ở chung, mọi thứ đều có chút thay đổi, những
thay đổi rất nhỏ, nhưng ta vẫn cảm nhận được, chỉ là vẫn tin rằng sự thay đổi
này chẳng việc gì tới ta.
Nhưng, cho đến lúc này ta thực sự còn có thể bình chân như vại
sao?
Sự hoảng hốt khó mà che giấu được đã hiện rõ trong lòng ta.
Có lẽ mọi người đều cần tỉnh táo lại. Không biết khi khởi động lại nhịp độ của
bản thân, liệu ta còn có thể tự nhiên thoái mái như trước không. Cho nên ta nhất
định phải ra đi để hiểu rõ chính mình.
Dù biết rõ bản thân mình muốn hay không muốn cái gì, song
hoàn cảnh thực tế không cho phép ta muốn chọn cái gì thì chọn. Một khi sự quan
tâm của ta dành cho Lâu Phùng Đường ngày càng nhiều, tình cảm giữa bọn ta ngày
càng thân mật càng hiểu rõ về nhau, vậy thì nguy rồi.
Nhất là khi hắn đã chế ngự được cái tôi của đàn ông, không
còn giữ quan điểm phải cưới xử nữ nữa, chấp nhận cùng ta cược một ván “chung
thân”, ta mới chợt nhận ra có một nguy cơ đang rình rập. Sau ba ngày, kể ra hắn
cũng là quân tử, nên lại dùng BCS trở lại. Nhưng mà có một linh cảm chẳng lành
cứ quanh quẩn trong đầu ta. Ta đương nhiên cũng theo hắn trong ba suốt ba đêm
hoàn toàn không có phòng tránh gì, phải chăng ta cũng đang đánh cuộc?
Nhưng vì sao bây giờ ta lại muốn bỏ trốn?
“Dĩnh nhi!”
Giọng nói bực bội của anh hai vọng vào “thế giới thần tiên”
mà ta đang đắm chìm vào.
Ta hoàn hồn nhìn ảnh, nhìn trừng trừng, rồi lại cười khúc
khích, đương nhiên biết ảnh đã nhìn ra thái độ bất lịch sự của ta, nãy giờ hoàn
toàn không nghe ảnh nói gì cả.
“Anh đang hỏi, em có muốn làm quen với một vài người bạn của
anh hay không, đều là những người thành thật tin cậy.”
Thì ra muốn tìm chồng cho ta, tốt nhất là một người đàn ông
không quản lý tài sản của vợ cũng sẽ không ngấp nghé của hồi môn của vợ.
“Không, em cảm ơn.”
“Em cứ suy nghĩ đi, so với đàn ông Đài Bắc, em nên quý trọng
sự chất phác của thanh niên miền nam. Đàn ông Đài Bắc đều rất xấu.”
“Anh từng bị ai lừa gạt sao?” Ta cười hỏi, lườm lườm bằng
ánh mắt nghi ngờ.
Ảnh cúi đầu xem đồng hồ:
“Bỏ đi, không nói nữa, anh còn vội lên máy bay về Cao Hùng.
Em tự xem nên làm thế nào, dù gì đi nữa, cũng hãy nghĩ đến tài sản của Chung
gia trước tiên. Đừng để bị lừa.” Sau khi đứng dậy còn không quên tỏ vẻ anh hai
xoa đầu ta.
Ta đưa tay đẩy ảnh ra:
“Em có phải trẻ con đâu.”
“Thế nhưng, anh vẫn không nhịn được muốn sờ lên mái tóc bóng
mượt của em.” Ảnh lại vén tóc ta lần nữa, cầm lấy cặp sách và hóa đơn tính tiền
rồi đi.
Bởi vì ta đang ở trên tầng cao nhất của khách sạn này, đương
nhiên không cần phải đi ra chung đường với ảnh. Ngồi ở chỗ uống cà phê, ta đang
khác mà.” Ta cố ý vạch lá tìm sâu.
“Đó chỉ là xã giao, vả lại bọn họ rất tin vào ý nghĩa của
các loài hoa. Cũng may em hoàn toàn không tin mấy thứ đó. Em cũng biết đó, mỗi
người mỗi kiểu mà.” Hắn nở một nụ cười vô tội đầy giảo hoạt.
Ta xỉa xỉa vào ngực hắn: “Đồ cơ hội.”
Kéo hắn ngồi vào bàn ăn, ta lên tiếng cảnh báo trước:
“Cho dù chỉ tàm tạm, thì cũng xin anh ăn nhiều chê ít, bởi
vì không có lần sau đâu đó.”
Hắn liếc nhìm một bàn đầy thức ăn:
“Nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng mà sao anh lại có cảm giác nó
giống như là một bữa Hồng Môn Yến vậy? Có thật đây chỉ là ý nghĩ em chợt nảy ra
thôi không?”
Sự sắc sảo của hắn làm tim ta giật thót. Ta ngồi xuống phía
đối diện, bới cơm cho hắn: “Yên tâm đi, em không phải là Chu Nguyên Chương, sẽ
không thừa lúc anh cơm no rượu say ám sát anh đâu, anh chỉ cần lo cho cái bao tử
[có nguy cơ] bị đau mà thôi.”
Nâng chén cụng ly với hắn, ta ngửa đầu uống cạn.
“Nào, hôm nay có rượu hôm nay say.”
Hào khí và lòng nhiệt tình hiếm có của ta khiến hắn cũng bị
cuốn theo. Ta vừa ăn vừa uống, lại còn bật nhạc lên, kéo hắn ra khiêu vũ. Tuy
có hơi ngà ngà say, nhưng cũng may chưa đến mức nhảy thoát y vũ. Ta chỉ cất giọng
cười phóng đãng, uống ừng ực hết ly này đến ly khác, khóe mắt tự nhiên rơi lệ,
chảy xuống trước ngực hắn, khẽ thì thầm:
“Lâu Phùng Đường, em thực sự rất thích anh.”
“Anh cũng thích em.”
Ta hài lòng với câu trả lời của hắn. Đưa tay tắt đèn, ta kéo
hắn ra đứng bên ngoài ban công cửa sổ, những ngọn đèn rực rỡ chớp tắt xa xa, rọi
những ánh sáng ngũ sắc vào trong khung cửa sổ vuông tối thui của bọn ta.
“Em sao vậy?” Hắn nâng cằm ta, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì, chúc mừng chúng ta thích lẫn nhau.” Ta hất tóc
ra sau, từ từ kéo hắn cùng ngồi xuống thảm, hắn ngồi dựa lưng vào tường, kéo ta
tựa vào lòng hắn, hai người cùng hướng mặt ra ngoài, mặc cho những ngọn đèn
nê-ông chớp tắt hắt muôn vàn màu sắc lên mặt bọn ta.
“Loại người như chúng ta, thích nhau được cũng thật là một kỳ
tích.” Ta thở dài, men rượu khiến cho giọng nói của ta càng thêm trầm thấp, ta
không say, chỉ hơi ngà ngà. Ta thích cái cảm giác lâng lâng bay bổng này, đặc
biệt khi được ngồi trong lòng hắn.
“Không. Đây là kết quả tất yếu.”
“Như vậy đã là “kết quả” rồi sao?”
“Đương nhiên còn có sau này nữa. Nhưng mà em đâu muốn suy
nghĩ quá nhiều, có đúng không? Em sợ chết khiếp nếu có người muốn trói chặt em
mà.”
Sao hắn lại hiểu rõ ta đến vậy! Không hổ là người đàn ông đầu
tiên mà ta yêu thích trong đời. Nhưng cũng bởi vì hắn quá thông minh, nên ta phải
gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tiếp tục mù quáng ở bên cạnh hắn. Có một số đàn ông càng
ở chung càng khó dứt bỏ. Nếu không phải vì hắn nhất quyết không buông ta ra,
thì có lẽ ta cũng không rời khỏi hắn được; tình thế sẽ càng bi thảm hơn.
Ta không đáp lại lời hắn, nhưng giọng nói trầm ấm quyến rũ của
hắn lại cất lên phía trên đầu ta: “Em xưa nay chưa bao giờ để bản mình mình quá
yêu thích một thứ gì, không mê đồ trang sức, cũng không ham quần áo đẹp, không
có ai gọi là bạn bè tri kỷ, anh nghĩ, ngay cả ba của em cũng chưa chắc đã hiểu
được lòng em, đúng không?”
“Em có yêu mẹ của em.” Ta thì thầm.
“Chuyện đó là đương nhiên. Trong giới hội hoạ ai cũng biết,
phu nhân Nhậm Băng Tinh là một người phóng khoáng như phụ nữ di gan. Tính tình
của em cũng từ tay mẹ em mà ra, bà lại dành cho em tất cả tự do mà em muốn, nên
em hoàn toàn yên tâm yêu mẹ mình. Nếu bà không phải là một người mẹ như thế,
cho dù có quan hệ huyết thống, em cũng sẽ không yêu đâu! Cũng sẽ có thái độ như
đối với ba em. Phần lớn thời gian, em miễn cưỡng lui tới gặp ông, trao cho ông
những nụ cười lễ phép, nhưng vẫn giữ mình cách xa ngàn dặm.”
Ta khẽ nhích người, dựa lưng vào trong ngực hắn, gối đầu
trên vai hắn, hai tay vòng lên đầu ôm lấy cổ hắn.
“Đúng vậy, em nhất quyết không để bản thân mình quá coi trọng
những thứ không thể nắm chắc trong tay.”Yêu thích” là một loại ám ảnh, không cần
thiết để thứ tình cảm đó nảy sinh quá nhiều. Sức người có hạn, nếu cái gì cũng
muốn, vậy còn có thể sống vui vẻ sao? Từ vật chất cho đến những thứ tình cảm
khó có thể nắm giữ của con người, em đều không cưỡng cầu. Trên đời không có
chuyện gì là đương nhiên ngoại trừ tình yêu của mẹ dành cho em, dù việc có em
trong đời chỉ là ‘tai nạn’, nhưng em vẫn là máu mủ của mẹ. Em là một kẻ khá vô
tình lãnh đạm. Ba mẹ cho em cuộc sống này, nhưng nếu không làm cho em yêu
thương sâu sắc, thì em cũng chỉ xem như người dưng nước lã mà thôi.” Tối nay là
ngày xưng tội của ta hay sao, khi không tự nhiên lại không tự chủ được mà trút
hết nỗi lòng thế này? A, có lẽ là ta say.
“Em là kẻ bạc tình hay là quá đa tình?”
“Đều không phải, em chỉ là một kẻ không có trái tim mà thôi,
anh cũng y như vậy, không phải sao?” Ta cười hì hì hỏi ngược lại hắn, “Chỉ có
điều anh bá đạo kiêu căng hơn một chút; cộng thêm, sức kềm chế và sự tuyệt
tình, biết tận dụng triệt để người khác một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Trong
“Lâu thị” có người tài ba, có người xoàng xoàng, có bình hoa, có tam cô lục bà
(bà tám); trước đây, lúc còn làm ở phòng nhân sự, em không rõ vì sao nhân viên
người tốt kẻ xấu lẫn lộn đến mức này, ai biết được anh từ đầu đã có mưu đồ. Bởi
vì anh biết cách lợi dụng đặc điểm của bọn họ để dùng vào đúng việc. Lợi dụng
xong, không còn tác dụng gì nữa, liền thẳng tay vứt bỏ không thương tiếc; cũng
y như cách anh đối xử với phụ nữ… á, nhân tiện nói cho anh biết, sống chung với
em thực sự là một sai lầm.”
Hắn không có nổi giận như ta nghĩ, mà chỉ cười phá lên,
phóng đãng dán sát vào lưng ta.
“Nhậm Dĩnh, em nói đúng nhiều thứ, nhưng có một điểm sai, ở
chung với em không phải là sai lầm. Chúng ta trời sinh là một đôi tuyệt hảo.” Hắn
hôn lên gáy ta, hơi nóng phả ra hầm hập: “Chúng ta thậm chí xém chút nữa kết
hôn rồi.”
“Anh làm gì mà nhớ rõ cái giao hẹn vớ vẩn đó quá vậy? Mau
dùng bộ não thông minh của anh mà nghĩ xem, cưới em cũng chẳng đem lại cho anh
tài sản lợi lộc gì. Anh xưa nay có bao giờ làm mấy chuyện lỗ vốn, sao có thể
sai lầm trong cuộc hôn nhân này được.” Ta trượt người xuống dưới thảm, tránh nụ
hôn nhồn nhột của hắn. Không lâu sau cả người đã nằm dài dưới thảm.
Hắn cũng đè người xuống:
“Tài sản dễ kiếm, không cần dùng hôn nhân để đổi lấy. Bảo
anh vì lợi ích mà kết hôn với một cô gái vừa nhìn đã thấy ghét, thì thà rằng
tìm cô gái thú vị như em làm liều thuốc bổ cho cả thể xác lẫn tinh thần khô cứng
của anh: cuộc sống thoải mái quan trọng hơn tất cả, anh không dại gì mà bỏ phí.
Nhưng mà, chừng nào em mới chịu dừng chân vì anh đây?”
Ta không trả lời, không thể trả lời, dùng một cái hôn thật
sâu để hắn quên đi vấn đề. Hắn muốn giữ chân ta, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả,
đàn ông luôn muốn giữ chặt lấy thứ mà hắn thích thú, nhưng ta sẽ không dừng lại
vì bất cứ kẻ nào.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hiểu được điều này.