Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Aizzz! Ta thực sự không thể mặc kệ mọi chuyện sao? Chắc năm

nay ta phạm thái tuế rồi, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ? Ngay cả đến Đài

Trung rồi mà cũng không được yên thân.



Từ chỗ mẹ ta nghe được, từ sau khi ba tuyên bố để lại 50%

tài sản cho ta thừa kế, lão nhân gia ông đã mướn hẳn một nhân viên bảo vệ giỏi

đáng tin cậy đi theo canh giữ bên người ta, sợ ta bị người ám sát gì gì đó.



Đương nhiên, mấy người thân kia của ta cũng không đến nỗi mất

nhân tính đến thế. Vì vậy, ta càng thêm khẳng định ta đã lọt vào bẫy của ba.

Ông già chỉ muốn lợi dụng nửa năm qua để quan sát lòng tham của đám con cái đối

với tài sản của ông như thế nào, đồng thời đối phó với cách sống của ta. Thảo

nào trước đây mẹ từng nói ba ta chẳng tốt đẹp gì, thể nào cũng sẽ không để yên

cho ta. Một mặt bảo các anh trai tìm chồng cho ta, để ta có thể xuất giá; mặt

khác để xem thử trong số mấy đứa con của ông ai có bản lĩnh hơn, để ông có thể

theo đó mà phân chia tài sản. Nếu như quý ngài Chung Thiệu Chính ba ta mà có thể

đem 50% tài sản giao cho ta mới là lạ! Trừ phi ông thực sự muốn nhìn thấy con

cháu của mình trở mặt thành thù, bằng không ông phải cẩn thận phân chia tài sản

của mình một cách thỏa đáng nhất.



Cho đến hiện tại, chỉ có mẹ cả, mẹ hai, mẹ ba là chưa tìm đến

ta mà thôi; cộng thêm ông anh cả Chung Tiếu Vĩ đang ở nước ngoài nữa. Mấy người

vợ của ba ai nấy cũng đều có điểm lợi hại riêng, cũng không dễ gì tự vạch ra bộ

mặt ham tiền của mình. Cho nên ta mới nói tiểu thiếp Phùng Thi Như của ba là kẻ

không có triển vọng nhất. Không biết sử dụng những thủ đoạn âm hiểm hơn, chỉ biết

ra vẻ ta đây trước mặt người khác, chỉ tổ nhận lấy tiếng ác mà chẳng được tí địa

vị nào. Theo lý thuyết mà nói người vợ nào xinh đẹp trẻ tuổi nhất thì sẽ được sủng

ái nhất, nhưng ba ta lại gắn bó nhất với người mẹ vô tình và không hề yêu ông

chút nào của ta.



Mấy anh em trai đến tìm ta ‘ôn chuyện’ đều vẫn còn có thể giữ

được vẻ mặt bình thản. Có người muốn giới thiệu bạn trai cho ta, có người muốn

hợp tác với ta, có người còn muốn xin làm cố vấn quản lý tài sản cho ta. Đương

nhiên cũng có kẻ mắng ta, chính là tên tiểu tử Chung Dân Chi. Trình độ mắng té

tát của hắn so với hình tượng nhã nhặn thường ngày thì vô cùng khác biệt. Hắn đến

mắng ta là vì Phương Thận Triết, nghe nói anh chàng kia bị ta làm tổn thương

quá nặng, bỏ ngang học vị thạc sĩ, ra nước ngoài, quyết tâm mở rộng thị trường

hải ngoại cho tập đoàn của nhà hắn, trong vòng năm năm sẽ không về nước. Vấn đề

này chả liên quan gì đến tài sản.



Không phải là không có minh tranh ám đấu, nhưng các anh em của

ta hiểu rõ, thay vì châm chọc khiêu khích với ta, không bằng đề ra phương án hợp

tác hai bên cùng có lợi thì càng thực tế hơn. Nếu như không có những bà mẹ lợi

hại dạy dỗ, thì mấy tên tiểu tử này làm sao có thể biết cân nhắc nặng nhẹ như

thế? Không đời nào!! Hơn nữa bọn họ trùng hợp đều biết những lời nói xúc phạm

căn bản không thể gây thương tổn cho ta được, bọn họ chẳng hơi đâu mà phí lời.

Thật đáng thương, lúc này ta có phần tội nghiệp cho đứa con trai năm tuổi của

Phùng Thi Như; một người mẹ chỉ biết chanh chua chửi rủa liệu có thể giáo dục

được những đứa con như thế nào?



Aizz! Người ta ai cũng có số. Đành chịu thôi.



Ngoài người nhà ra, đương nhiên tin tức từ miền bắc truyền đến

cũng không được phép lơ là. Ứng Khoan Hoài vừa đi chọn cảnh ở đại lục về là tìm

ta ngay. Tiếc là ảnh vất vả cực nhọc tìm đủ loại tư liệu du học cho ta, vậy mà

lại chẳng cần dùng đến. Có điều ta nói với ảnh thời gian còn dài, không vội, thể

nào cũng có lúc cần dùng. Ta nghĩ mấy ngày nữa ảnh cũng sẽ xuống Đài Trung; tuy

biết giữa mẹ và ảnh không thể có kết quả, nhưng lòng ngưỡng mộ của ảnh dành cho

mẹ vẫn không giảm sút, có thể được nhìn thấy người cũng là tốt rồi.



Lại nói tới người vừa tìm ta tối hôm qua – Lâu công tử. Trước

đó hắn đã đăng ký cho ta một số điện thoại di động, mà dãy số chỉ có mình hắn

biết, khi điện thoại di động reo lên cũng chính là lúc hắn rốt cục muốn tìm ta rồi.

Hắn đã cho ta đến Đài Trung ở ba-bốn ngày, trong lúc hắn đang bận ‘vật lộn’ với

đám khách Nhật Bản. Đối với mấy kẻ háo sắc đó, không ngờ lại không cho phép ta

cùng đi dự họp; điều đó có thể thấy tư cách của ta đã khác xưa. Trước đây hắn

đúng là luôn tận dụng triệt để, tuyệt không keo kiệt chia sẻ ta với mọi người,

đặc biệt là khi thủ đoạn ‘đưa đẩy’ khách hàng của ta rất cao, đến cả hắn còn phải

tán thưởng nữa là. Không sử dụng ta nữa, không biết có phải do cô thư ký hiện

nay của hắn đủ khả năng đảm đương công việc?



Ta ở Đài Trung đã được mười ngày, ngày nào cũng chạy đến

phòng tranh của mẹ, làm em gái kiêm nhân viên tạp vụ. Làm việc đến nỗi các khớp

xương sắp rỉ sét cả. Thỉnh thoảng chiều chiều, ta hay ra bãi cỏ trước phòng mỹ

thuật xem người ta thả diều.



Không biết có phải do chủ ý trong tiềm thức hay không, mà ta

lại ở đây lâu như vậy. Ta cũng biết hắn rốt cục cũng sẽ nhịn không nổi mà gọi

điện thoại tìm ta. Đêm qua, ta chỉ hờ hững nói: “Còn muốn ở thêm vài ngày nữa,”

rồi tắt máy; mà hắn hình như cũng chẳng vội gì việc ta có muốn trở về hay chưa.



Mối quan hệ này phiền chết đi được! Nếu như hắn có thể hoàn

toàn lãnh đạm như lúc ban đầu, vậy thì ta sẽ thoải mái biết bao; nếu như hắn có

thể si mê đeo bám như người bình thường, lộ ra bản tính vô lý độc chiếm, vậy ta

càng dễ dứt áo ra đi, chứ không đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm này. Là hắn

quá cao cường chăng?!



Chiều tối nay, không có tâm trạng ngắm diều, ngồi trên bậc

thềm trước cửa phòng triển lãm, ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Quang cảnh lúc

năm giờ rưỡi, không có nhiều sắc màu hoàng hôn cho lắm, tẻ nhạt vô cùng, đang định

vươn vai ngáp một cái, chẳng ngờ, xa xa thấp thoáng một người cao ráo đang bước

tới khiến cơn uể oải của ta hoàn toàn biến mất, chỉ biết đần ra vì kinh ngạc

trơ mắt nhìn kẻ đang tiến đến gần—— Lâu Phùng Đường!
cùng của tình yêu. Tuyệt vời làm sao khi tổng hợp những cái đặc sắc nhất của

hai người lại tạo thành một thứ gọi là “kết tinh”.



Cái kiểu yêu của phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Chỉ có yêu mới có

quan hệ thể xác—— tục gọi là hiến thân. Sau đó, sẽ toàn tâm toàn ý thụ thai, vì

đàn ông xả thân quên mình sinh cho hắn một đứa con. Đây là toàn bộ quy trình của

một tình yêu. Sau khi hoàn thành xong, sẽ gọi là viên mãn. Từ đó có thể suy ra,

một khi phụ nữ biết được mình không thể mang thai, thì tất nhiên sẽ lặng lẽ bỏ

đi, giống như bản thân mình đã trở thành người hạ đẳng, như thể có lỗi với tất

cả đàn ông trong thiên hạ. Phụ nữ tự nghĩ bản thân mình nếu không thể sinh con,

thì cũng tương đương như không có tư cách làm vợ của người ta, không có tư cách

yêu người ta; còn bọn đàn ông thì cứ đơn giản thuận theo ‘lòng dân’ mà làm kẻ bạc

tình. Ấy thế mà bọn họ vẫn có được sự thông cảm của cả thế giới.



Cứ xem trên TV thì biết, người phụ nữ xấu tính thường được

đóng vai vợ của nam chính, còn nhân vật nữ chính sẽ là nhân tình của người đàn

ông kia. Không cần nghĩ cũng biết người vợ kia nhất định không thể sinh con, thế

là mọi người trong xã hội buộc phải tha thứ cho nỗi khổ ‘không thể không’ ngoại

tình của nam chính. Về sau, người phụ nữ không thể có thai kia sẽ trở thành người

đàn bà độc ác, đáng đời kẻ xấu xa, số phận cuối cùng trở nên thê thảm. Người ta

đã quên rằng người vợ không thể mang thai đó không phải tội đáng chết vạn lần,

mà chính việc ngoại tình kia mới nên là điều khiến người ta phải căm giận. Gian

phu dâm phụ lại nhận được sự thông cảm. Thật không biết quan điểm giá trị của

con người đã thay đổi từ lúc nào? Những bộ phim truyền hình đã bóp méo tình đời,

có lẽ chính là phản ánh quan điểm của tất cả mọi người – bao gồm cả phụ nữ, đối

với tình cảm! Đáng đời cô ta không mang thai được, chồng ngoại tình là phải.



Còn nói nam nữ bình quyền, vì sao ta nhìn đâu cũng chẳng thấy?



Trong suy nghĩ của ta, tất cả đều rất đơn giản. Tình dục chỉ

là tình dục, còn tình yêu lại là một chuyện khác, sinh con lại càng là chuyện

hoàn toàn khác. Đây đều là những sự việc độc lập riêng rẽ.



Ta yêu hay không yêu hắn chẳng liên quan gì đến tình dục,

sinh hay không sinh con cũng không liên quan đến có tình yêu hay không; nhưng

không ngờ hắn lại muốn ta sinh con cho hắn, thật buồn cười.



Cài xong khuy áo cuối cùng, ta ngồi trước bàn trang điểm chải

đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như tiền của hắn trong gương.



“Nếu như đêm qua em thụ thai rồi thì sao?” Hắn hỏi giọng trầm

trầm.



“Chắc chắn là không. Hôm qua là ngày an toàn của em.” Nếu

như ta tính ngày đúng.”Có thể nói trong ba ngày này em không có vinh hạnh được

‘trúng thưởng’.”



“Anh cho rằng em cũng có yêu thích anh một chút.”



“Đúng, nhưng chưa yêu thích đến mức muốn giữ chặt lấy anh, để

mà ngồi trên ‘ngôi vị’ bà Lâu.” Có thể nói trong cuộc đời hai mươi lăm năm này

của ta chưa từng nảy sinh ý muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì; một khi có vật sở hữu

rồi thì đó chính là gánh nặng. Nếu con người khi chào đời trên người chẳng có một

thứ gì, thì khi chết đi cũng không thể mang theo được thứ gì, nên ta càng không

cần đòi hỏi quá nhiều thứ; Nếu ta đã không thể hoàn toàn nắm tất cả trong tay,

vậy ta chỉ việc bàng quan nhìn đời mà sống, ta chỉ cần bản thân mạnh khỏe bình

an là đủ rồi.



Hắn cũng bước xuống giường mặc quần áo, đứng ngay sau lưng

ta, cũng nhìn ta qua tấm gương; ta mỉm cười, cầm chiếc áo sạch trên bàn đưa cho

hắn.



Hắn cầm lấy.



“Có lẽ chính bởi cái vẻ mặt bất cần, chuyện gì cũng không

quan tâm của em đã làm cho anh muốn có em bằng bất cứ giá nào.”



Thấy hắn mặc áo xong, ta xoay người kéo tay hắn lại, cài nút

tay áo cho hắn:



“Đối với những chuyện này, em không có hứng thú. Bởi vì em

không muốn có con, nên e rằng kiểu gì anh cũng đều phải tìm một người phụ nữ

khác.” Biết thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ta lại có chút không nỡ.

Thế nhưng, sau khi cân nhắc kỹ, ta không thể không từ bỏ; ta không muốn chung sống

cả đời với bất kỳ ai, cho dù điều kiện có xuất sắc như hắn hiện tại.



Hắn thừa dịp kéo ta lại gần, cười nói:



“Vẫn chưa hết ba ngày, đừng có nói quá sớm.”



Ta khoan khoái tựa vào bờ vai to rộng của hắn, không vội cử

động, tựa như một con mèo lười đang uể oải nằm phơi nắng.



“Sẽ không có gì thay đổi đâu.” Ta đáp lời.



“Em khiến anh cảm thấy giá trị bản thân đang trên đà tuột dốc

không phanh.”



“Đừng lo lắng, giá cả thị trường so với dự đoán của anh còn

lạc quan hơn đến mấy lần.” Ta vỗ vỗ lưng hắn.



Hắn cười thâm hiểm, kéo ta đi ra cửa.