Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si
Chương 7 :
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Đối mặt với sự thực là điều duy nhất ta ‘được phép‘ làm. Lúc
trở lại căn hộ thì đã quá 12 giờ đêm.
Nếu như lúc vừa tìm được ta ở nhà hàng, ba đang nổi trận lôi
đình; thì sau bữa ăn tối, ông vui vẻ ra về với tâm trạng thoả mãn vì sự việc tiến
triển bất ngờ ngoài dự định. Không cần nghĩ cũng biết trong lòng ta đang mù mịt
đến mức độ nào. Ta biết ba đang tính cái gì trong đầu! Lão hồ ly đó vốn đang ra
sức dùng của cải vật chất để “ám chỉ” mong muốn có một mối quan hệ thông gia.
Cũng còn may, chỉ có một mình ông hy vọng điều này mà thôi.
Ta tin tưởng với bộ dạng yêu nữ ngày hôm nay của mình, những bậc trưởng bối
bình thường, thậm chí là cả những bậc cha mẹ không có của cải địa vị, nhất quyết
cũng sẽ cấm tuyệt ta qua lại với con cái nhà họ. Ta có phải là con nhà giàu có
hay không, không quan trọng. Dưới vẻ mặt tươi cười lịch sự của vợ chồng bác
Lâu, không giấu nổi ý tứ phản đối tới cùng. Có thể thấy hôm nay ta đã hoá trang
thành công đến mức nào.
Cũng bởi vì ta đã chọc cho vợ chồng bác Lâu kinh tởm vô
cùng, cho nên bộ mặt đáng sợ của Lâu công tử cứ hết tái mét rồi lại xám xịt,
cơn thịnh nộ đã gần đến điểm giới hạn, chỉ luôn chực chờ bùng nổ. Nói tóm lại
—— ta rốt cuộc cũng sắp xong đời.
Xem đó! Đúng là một hiệu ứng liên hoàn tài tình a! Đầu tiên
ta chọc tức ba mình, sau đó ba ta quyết tâm gả phứt ta đi như quẳng cục nợ cho
vợ chồng bác Lâu, tiết lộ việc bọn ta đang ở chung với nhau, muốn Lâu gia chịu
trách nhiệm, sau đó vợ chồng bác Lâu trách móc con trai không có mắt nhìn người,
cuối cùng Lâu công tử không thể làm gì khác hơn là đi tìm kẻ đã khởi xướng tất
cả những chuyện này – tức là ta – quyết tâm bóp chết mới thôi.
Có điều, ta vẫn cho rằng Lâu Phùng Đường không tư cách tức
giận với ta.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta hồi phục lại thân thể nhẹ nhàng
khoan khoái. Lâu Phùng Đường vẫn giữ nguyên tư thế như tượng ngồi ở trên giường,
gần như biến thành một cục hoá thạch.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn biểu hiện cơn tức giận ra
ngoài. Đã từng có lúc ta khiến hắn không hài lòng, hắn chỉ đẩy ta ra rồi xoay
người bỏ đi, hoặc thỉnh thoảng hôn ta, rồi bỏ lại ta. Sự tự chủ này của hắn vượt
trên tất cả những tính cách khác khiến ta rất yên tâm. Ta thường nghe nói có một
số cô gái bị bạn trai sống chung đánh tới mức bầm mình bầm mẩy, cầu cứu không
ai giúp; chí ít Lâu Phùng Đường có một khả năng tự chủ tuyệt vời khiến hắn
không vì phẫn nộ mà đi đánh người. Thành thật mà nói ta rất bội phục hắn điểm
này.
Biết rõ hắn có chuyện cần nói, không nói rõ ràng hắn sẽ
không để yên cho ta lên giường gặp chu công[1], nhưng ta cũng không ngớ ngẩn đến
mức mà đi châm ngòi quả bom thịnh nộ của hắn. Nếu hắn không tự mình mở miệng,
thì ta cũng liều mình nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra hết, đơn giản đi ngủ
một mình.
Đang muốn lặng lẽ kéo chăn nằm lên giường. Hắn ngồi xoay
lưng về phía ta, đưa tay ra giữ chiếc chăn lại, lãnh đạm nói:
“Đừng trốn tránh, chúng ta phải nói cho rõ ràng.”
Ta hai tay bó gối, ngồi ở đầu giường, nhìn bóng lưng hắn:
“Được thôi, dù gì ngày mai người phải đi làm là anh. Em còn
nhiều thời gian để ngủ bù mà.”
Hắn từ từ xoay người lại đối diện ta, rõ ràng hắn cần hỏi để
làm rõ mọi chuyện.
“Đầu tiên, tôi muốn biết vì sao em đột nhiên lại trở thành
con gái của một đại địa chủ?”
“Em là con vợ nhỏ, chẳng có gì hay ho để nói hết. Em cũng
không mang họ Chung.” Không ngờ ba lại đắc chí giới thiệu ta là “Nhậm” Dĩnh, là
con gái duy nhất của “Chung” gia. Mặt mũi của ông như vậy, mà lại không sợ bị
người khác chê cười. Thành thật mà nói ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn đưa tay nới lỏng cà- vạt, như thể để bản thân dễ thở hơn
một chút, nhưng chung quy vẫn không tìm được sự dễ chịu mong muốn, liền vung
tay kéo tung cà-vạt, vứt xuống giường.
Ta thò tay ra chạm đến một đầu cà- vạt, như thể chơi trò kéo
co, ta kéo từng cm một về phía mình, nghịch ngợm quấn vào tay, nhưng lại bị hắn
đưa tay ra nắm lấy đầu bên kia, giật mạnh một cái, cả người ta bổ nhào về phía
hắn, rơi vào vòng tay của hắn.
“Tôi chỉ là trò chơi của em, có đúng không?” Hắn nghiến răng
hỏi ra. Rõ ràng, điều này tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn đàn ông của hắn.
Lúc biết được gia cảnh của ta, càng khiến hắn không thể nào chịu đựng được. Hắn
đã biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi.
Ai chơi ai, có gì khác biệt sao? Hai người nam nữ quan hệ với
nhau không phải chân tình thật ý thì vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, lão cao
thủ như hắn chẳng lẽ lại không rõ điều này?
“Em cũng chỉ là trò chơi của anh thôi, Lâu công tử.” Ta đưa
tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Ngọn đèn lờ mờ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng
nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên những đường cong lập thể như một
pho tượng. Ta không tự chủ được áp lại gần, cắn nhẹ lên môi hắn, hai tay quấn
quanh cổ hắn. Mối quan hệ giữa ta và hắn, từ trước đến nay chỉ được xây dựng
trên cơ sở thể xác, nên mọi việc đơn giản hơn rất nhiều; những cấp độ nguy hiểm
khác, không phải là thứ mà ta và hắn muốn đạt được, vẫn chưa chạm đến điều tuyệt
vời nhất.
Hắn hôn ta rất lâu. Sau đó, khẩu khí lại lạnh lẽo như lúc
ban đầu.
“Tôi càng lúc càng không hiểu được em, Nhậm Dĩnh. Té ra em cố
ý ăn mặc như vậy là để tôi chán ghét em, có đúng không?”
Ta đã nói người đàn ông này rất lợi hại rồi mà. Chí ít ở
chung ba bốn tháng nay, hắn đã có thể hiểu được ta ở một số phương diện nào đó.
“Đáng tiếc không có thành công.”
“Không, em thành công rồi.”
Nhìn sắc mặt sa sầm lại của hắn, ta đương nhiên hiểu rõ cái
mà hắn gọi là “thành công” có nghĩa gì. Vô nghĩa làm sao, ba mẹ Lâu công tử tuyệt
đối không bao giờ chấp nhận ta làm con dâu của Lâu gia, bọn họ không coi trọng
gia thế, nhưng tuyệt đối coi trọng phẩm giá đức hạnh, tính cách tâm tính của cô
Ta đương nhiên biết chuyện đó. Thế nhưng con người sống phải
nên lạc quan thì mới tốt. Trước khi sự thực chưa được xác định, ta thà rằng tin
tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát của mình.
Đèn đỏ trên điện thoại nhấp nháy, truyền đến giọng nói ngọt
ngào của cô thư ký của mẹ:
“Tổng giám đốc, Chung tiên sinh đến phòng tranh cùng mấy người
bạn, hiện đang ở dưới lầu.”
“Tôi biết rồi, cô Lâm, làm phiền cô xuống trước tiếp đãi.” Mẹ
dặn dò xong, nhìn về phía ta: “Ông ấy lại đến Đài Trung làm gì không biết?”
“Mẹ là một trong mấy vị thiếp của ba, lão gia đến đây sủng hạnh
sao có thể nói lời bất kính như vậy?” Ta giở giọng bỡn cợt đáp lời.
Mẹ nhéo má ta một cái, giả vờ cả giận nói:
“Sủng hạnh? Vì cuộc sống của ổng, có thể ổng không đảm đương
nổi hai chữ đó đâu, tám phần là tới vì con rồi.”
“Ba không thần thông như vậy chứ. Mới đây đã biết con đang ở
Đài Trung rồi sao?” Ta kinh ngạc hỏi.
Mẹ chỉ âm thầm cười, kéo ta đang xuống lầu, đi chào ba. Khiến
ta chẳng hiểu gì cả. Trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm đang rình mò, lẽ
nào ba vẫn luôn nắm rõ hành tung của ta? Có thể sao? Ta không tin. Lão nhân gia
ông không có bản lĩnh này, cũng không có sức mà đi làm chuyện đó, đặc biệt là
ông đâu phải người rảnh rỗi buồn chán không có việc gì làm. Thỉnh thoảng chộp
được thời cơ hãm hại ta đem gả cho người ta thì có thể, nhưng nếu muốn nắm giữ
ta dài hạn thì không có khả năng.
“Mommy ——” Ta nhất định muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
“Suỵt.” Mẹ đưa tay chặn lên môi ta: “Buổi tối đến chỗ mẹ nói
chuyện tiếp. Mẹ nghĩ đêm nay chắc ổng không ngủ lại Đài Trung đâu!”
Vừa tới dưới lầu, nhìn thấy người đến, ta mới biết mình sắp
lâm nguy rồi. Lão hồ ly đầu thai – ba ta quả nhiên có mục đích mới đến Đài
Trung.
Nhìn xem, khách mà ông đưa đến chẳng phải là vợ chồng bác
Lâu đó sao?
“Đến đây, Băng Tinh, đây là chủ tịch Lâu Nam Quang và phu
nhân của tập đoàn Lâu thị. Lâu chủ tịch, khiến anh chê cười, đây là một phòng
tranh nho nhỏ của bà nhà tôi. Vinh hạnh được anh chị đến tham quan.”
Trời ạ! Khắp thiên hạ đàn ông có thể dương dương tự đắc giới
thiệu vợ bé của mình với người khác cũng thật hiếm có à nha? Ta cố gắng nép
mình sau lưng mẹ, sao cho không ai chú ý tới.
“Từ lâu đã nghe danh cô Nhậm, hôm nay mới được nhìn thấy, vô
cùng vinh hạnh.” Lâu chủ tịch lịch sự gật đầu, cũng giới thiệu vợ mình: “Bà nhà
tôi vẫn luôn muốn học vẽ công bút, có thể thỉnh giáo cô Nhậm đây vài chiêu hay
không. Đây là vợ tôi, họ Cao, Cao Tĩnh Văn.”
Bốn vị “đại nhân” đang khách sáo hàn huyên một bên. Dùng ánh
mắt của người ngoài nhìn vào, thì thái độ cư xử của vợ chồng bác Lâu cũng không
tệ, không có cái vẻ trưởng giả màu mè. Cư xử đúng mực, hiểu được trong bất kỳ
hoàn cảnh nào cũng không nên có thái độ thất lễ đối với bất kỳ loại người nào
trong xã hội; trong lòng có thể có nhận xét rất nhanh chóng, nhưng tuyệt không
thể hiện ra ngoài. Thật là lợi hại, thảo nào có một đứa con như Lâu Phùng Đường!
Ồ! Nếu nói vậy thì, đại tiểu thư kiêu căng lại ngây thơ dễ bị lợi dụng Lâu
Phùng Hân kia là một đứa đột biến bất hạnh rồi?
Nghĩ lại, lần trước vợ chồng bác Lâu chán ghét ta như vậy,
chỉ sợ đó là lần duy nhất trong đời bọn họ thất thố vì không kềm chế nổi như thế?
Vậy thì, sự nghiệp vĩ đại tươi sáng của ta chẳng phải đã phát triển thêm một bước
rồi sao? Lợi hại thiệt!
“Dĩnh nhi, núp ở phía sau làm cái gì, con đã gặp vợ chồng chủ
tịch Lâu rồi mà, còn không mau chào hỏi?” Ba cất giọng sang sảng.
Ta liền biết “ngày tàn” của mình đã tới rồi. Giả vờ vui vẻ
trong đau khổ là việc duy nhất ta có thể làm. Từ sau lưng mẹ bước ra, nở một nụ
cười gượng gạo, kỳ thực trong lòng ta đang gào thét không ngừng, đang tức giận
bản thân vì sao lại quên không trang điểm sặc sỡ lòe loẹt một chút chứ? Quá thất
sách rồi.
“Chào bác trai, bác gái.” Ta nói lí nhí trong miệng.
Chỉ thấy ánh mắt Lâu chủ tịch sáng ngời, tấm tắc khen:
“Đúng là một cô bé xinh đẹp thanh tú. Anh Chung à, cô con
gái này của anh rất xuất sắc, không hổ là con gái của một tài nữ trong giới hội
họa như cô Nhậm.”
“Đúng đó!” Lâu phu nhân cũng cười toe toét nói: “Một cô bé rất
tú lệ, anh Chung thật có phúc.”
Rõ ràng bọn họ đã tạm thời quên mất ba từng nói đời này ông
chỉ có một cô con gái duy nhất, nên mới không liên tưởng đến bộ mặt ‘yêu nữ’ của
ta một tháng trước, mới có thể nhìn ta bằng một con mắt khác.
Đây chính là điều mà ba mong muốn, ông cười khoái trá nói:
“Ây da! Anh chị đã gặp nó rồi mà! Lần trước tại Đài Bắc, đứa
con gái nghịch ngợm này của tôi bày trò, vẽ mặt như đi đóng kinh kịch. Có một đứa
thôi, chính là Dĩnh nhi hiện đang hẹn hò với cậu nhà anh chị.” Ánh mắt kinh ngạc
của hai bác lại bắn về phía ta. Ta mỉm cười xấu hổ.
“Ba, đừng có nhắc lại chuyện đó nữa mà. Con vừa mới xuống
máy bay, nên rất mệt, mọi người cứ nói chuyện tiếp, con không quấy rầy nữa, tạm
biệt.”
Mặc kệ luôn hành lý còn đang để trên lầu, ta lập tức chuồn
ra khỏi cửa. Dưới ánh nắng chói chang độc hại của mặt trời, mà ta vẫn cảm nhận
được hai cái nhìn chằm chằm bắn theo ở phía sau, hai vợ chồng bác Lâu này——
quên đi! Không muốn nghĩ gì nữa.
Lúc này ta chỉ muốn tìm một cái giường, bật máy lạnh mức lạnh
nhất rồi ngủ một giấc tám trăm năm. Ta đến Đài Trung để nghỉ ngơi, còn tất cả
những cái khác ta mặc kệ.