Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Xe mới chạy vào bãi đỗ, ngay lập tức có một người từ trong

bóng tối lao ra, đứng ngay cạnh cửa xe.



Người ta nhìn thấy chính là anh chàng Phương Thận Triết tiều

tụy, hốc hác.



Vì đang còn bất ngờ, nên trong một khoảnh khắc ta không biết

nên phản ứng thế nào, nếu như ta thật sự có món nợ nào chưa giải quyết dứt điểm,

thì người đến đây thanh toán với ta cũng không thể nào là anh chàng trước mắt

này.



“Anh tới đây làm gì?” Ta bước xuống xe, nhìn thẳng hắn.



“Anh chờ em.” Hắn nói giọng trầm trầm, trong giọng nói không

có chút oán hận nào.



“Tốt, đợi được rồi, sau đó thì sao?”



Con ngươi hắn chớp động sáng rỡ:



“Anh biết em đã rời bỏ anh chàng kia, cho nên anh chờ em về,

anh cũng biết anh nhất định có thể đợi được em.” (ôi, si tình thế)



Lời hắn nói có hai tầng ý nghĩa.



Ta lắc đầu, dựa lưng vào thân xe, thở dài nói: “Vô ích thôi,

Phương Thận Triết, em không phải là đối tượng của anh. Anh chọn nhầm người rồi.”



“Em không thử một lần mà đã từ chối dễ dàng vậy sao? Anh đã

nói rõ với Lâu Phùng Hân từ lâu rồi, lần trước để em phải chịu nhục thực sự rất

xin lỗi, nhưng anh rất thật lòng mà. Nhậm Dĩnh, thử chấp nhận anh đi có được

không?” Hắn tha thiết đặt hai tay trên vai ta.



Ta bình tĩnh nhìn hắn, cũng không muốn khuyên bảo gì thêm nữa,

chỉ nói:



“Nếu như là vì sự hấp dẫn về thể xác, em có thể cho anh.

Theo em đến khách sạn! Chiếm được em rồi, sự cuồng nhiệt của anh sẽ mất đi, đối

với cả hai chúng ta đều tốt.”



Phương Thận Triết rụt tay lại tựa như bị bỏng lửa, lảo đảo

hai bước. Gầm nhẹ:



“Thân thể của em không phải là thứ duy nhất mà anh theo đuổi!

Anh không phải muốn như vậy! Nhậm Dĩnh! Đừng xem thường tấm chân tình của anh!”



Ta cười nhạt:



“Nam nữ gặp nhau cuối cùng chẳng phải đều là lên giường hay

sao? Thể xác và chân tình, không thể có cả hai, chí ít chỉ được một thứ. Có muốn

hay không? Đêm nay em không thu tiền.”



“Nhậm Dĩnh!” Hắn lại lui một bước.



Ta tới gần hắn:



“Muốn không?” “Nhậm Dĩnh, anh xin em…”



Ta túm lấy hắn áo, cười quyến rũ:



“Khiến cho anh vỡ mộng, anh mới có thể biết được tùy tiện

dâng hiến tình cảm của mình cho người khác là chuyện buồn cười tới cỡ nào.

Không có chân tình thì đã sao? Ít nhất anh từng có được thể xác của em; theo lời

một chàng tình nhân của em nói, cơ thể của em cũng không tồi—— “
khác.



Rất buồn cười, đây là vấn đề thể diện, cũng là ý muốn chiếm

hữu của công tử phong lưu. Nếu một người đàn ông muốn cưới một cô gái về làm vợ,

sẽ luôn nghiêm khắc yêu cầu đối phương phải là trinh nữ, thậm chí tốt nhất là

ngay cả đến tay cũng chưa từng cho đàn ông nào chạm vào.



Thế nhưng, một người đàn ông nếu không muốn cưới một cô gái

nào đó làm vợ, trái lại sẽ hy vọng cô gái kia không còn là trinh nữ. Căn cứ vào

phức cảm tự tôn về vấn đề trinh tiết, trở thành người đàn ông đầu tiên của một

cô gái có nghĩa là sẽ vướng vào trách nhiệm, cho nên tốt nhất không phải là

trinh nữ; nhưng hắn sẽ đòi hỏi đối phương chỉ được dâng hiến cho một mình hắn,

trong lúc hắn vẫn còn mê luyến nàng. Cho đến khi chán ngấy rồi, thẳng tay đẩy

ra, hy vọng nàng kia lập tức ‘thủy tính dương hoa’[1] đi tìm người khác mà bám

víu, đừng dính líu gì tới hắn nữa thì càng tốt.



Ta khẳng định, đàn ông phàm những việc đụng đến vấn đề giới

tính sẽ luôn ưu tiên cho sự ích kỷ của bản thân mình, đồng thời cũng không từ một

thủ đoạn nào.



Lâu công tử đối ta vẫn chưa chán ngấy, nhưng lại vô cùng căm

ghét; ta nghĩ hắn tự ghét mình nhiều hơn là ghét ta. Điểm này rất mâu thuẫn, ta

không rõ hắn đang khăng khăng giữ ta làm gì. Nhưng hắn muốn làm gì đi nữa, cũng

không có quyền can thiệp tự do của ta.



Tại lối vào sân bay quốc tế, ta bị chặn lại. Lúc này ta mới

biết thì ra mình vẫn luôn bị theo dõi.



Lâu Phùng Đường phái hai gã nhân viên bảo vệ của công ty

giám sát ta chặt chẽ những lúc không có hắn, mà ta rõ ràng là chẳng biết tí gì

về chuyện này.



Hắn kéo ta ra bãi đỗ xe, không nói gì, như thể ta phải giải

thích mọi chuyện là điều đương nhiên.



Ta đặt vali trên đất, hai cánh tay để trần của ta bị bỏng

rát vì ánh nắng; cách lớp kính râm, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu

trong mắt kính của hắn.



“Anh cũng bay sao? Trùng hợp vậy.” Ta mỉm cười hỏi.



Lâu Phùng Đường cười nhạt lên tiếng:



“Muốn bỏ đi sao?”



Hắn đang tức giận, đồng thời cũng đang cố gắng kềm chế. Ta

kinh ngạc hỏi:



“Từ khi nào quyền tự do thân thể của em do anh kiểm soát chứ?

Hành động của anh giống như giữa chúng ta thật sự có gì vậy. Em muốn đi, đó là

chuyện của em, không phải là “bỏ đi”, em không nợ anh gì cả.”



Hắn quay phắt mặt đi, như thể muốn gạt phăng thứ gì đó ra, lại

tựa như muốn làm rõ điều gì đó. Sau đó, một lần nữa quay mặt lại đối diện ta:



“Em làm tôi quay mòng mòng.”



“Là anh tự làm mình mâu thuẫn, đừng liên lụy đến em.” Mấy

ngày gần đây, ta có thể cảm nhận được sự yêu thích lẫn chán ghét mà hắn dành cho

ta, cảm giác mâu thuẫn cứ giằng xé trong lòng khiến hắn không được yên. Hắn

thích ta, nhưng cũng ghét bản thân đã thích một cô gái “dùng để chơi” như ta. Đối

xử thờ ơ lạnh nhạt, thực ra là chuyện của bản thân hắn, thế nhưng hắn lại cho rằng

ta cũng có trách nhiệm, thực sự là oan ức cho ta.