Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 5 :

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Sáng sớm đi làm, ta chờ đợi trong thấp thỏm không yên. Ta cá

là hắn không nhận ra ta, cho nên ta đánh bạo đi làm. Thế nhưng, người xuất hiện

trước không phải là Lâu công tử, mà là cái tên Phương Thận Triết hẹn ta nhiều lần

không được, tìm ta chục lần cũng không gặp kia.



Tiểu tử này rốt cục cũng tìm tới đây rồi. Nhưng lúc này ta

không còn lòng dạ đâu mà xử lý hắn. Hắn khăng khăng không chịu đi, còn ôm đến một

bó hồng bự, khiến căn phòng làm việc 10m2 của ta hệt như một cửa hàng bán hoa.



“Tối nay em rảnh không? Có thể bớt chút thời gian dùng cơm với

anh không.” Phương Thận Triết dịu dàng nhìn ta, dùng giọng nói vô cùng nhã nhặn

lễ độ của hắn hỏi ta.



Loại người này thường khiến người ta không đành lòng làm cho

bẽ mặt, thế nhưng ta thực sự không còn hơi sức đâu mà đối phó hắn. Chỉ có thể

cười giả tạo nói:



“Dùng cơm? Có lẽ anh phải đặt hẹn đến năm 2000 lận đó.”

(truyện này sáng tác năm 96)



“Dĩnh nhi, đừng vậy mà.”



Ta đưa bàn tay đeo đầy nhẫn sáng loáng lên ra hiệu cho hắn dừng

lại:



“Thứ nhất, không được gọi nhũ danh của em, anh chỉ được phép

gọi Nhậm Dĩnh, hoặc cô Nhậm, thứ hai, em không có thời gian để lãng phí với

anh. Mấy anh chàng nhà nghèo không có sức hấp dẫn đối với em, xin anh xem lại bản

thân mình. Em______”



Phương Thận Triết nở một nụ cười toe toét, đưa tay chộp lấy

bàn tay lấp la lấp lánh của ta.



“Anh đâu có nghèo, đủ khả năng cho em một cuộc sống xa hoa.”



Không thể nào! Tên này có của cải sao?



“Nói miệng không có căn cứ! Khi nào anh quang vinh leo lên bảng

vàng danh nhân của tạp chí 《 Tycoon 》 rồi

hãy trở lại theo đuổi em! Ai biết anh có tiền đồ hay không.” Ra sức công kích

nhược điểm của hắn, sao vẫn chưa đá trúng gót chân A-sin của hắn vậy cà? Kỳ

quái.



“Nhậm

Dĩnh. Cho anh năm năm, không, ba năm cũng được, anh sẽ không kém hơn Lâu Phùng

Đường đâu, thật đó.” Hắn chân thành giữ lấy hai vai ta, khuôn mặt tuấn tú vô

cùng xán lạn.



Thánh thiện quá, làm ta vừa không dám nhìn gần lại vừa thở

không nổi.



Ông trời ơi, ai tới cứu ta, giúp ta xử lý anh-chàng-tốt-bụng-yêu-nhầm-người

này với?



“Phương

Thận Triết, anh hãy nghe em nói ——” Ta muốn đẩy tay hắn ra.



Nhưng hắn không chịu buông, đôi mắt phóng điện thẳng vào ta.



“Nhậm

Dĩnh, anh thật lòng mà.”



“Buông

ra đi! Áo em sắp tuột xuống đất luôn rồi nè!” Ta tức giận gắt gỏng. Khi hắn vội

vã rụt tay lại, ta cũng vội vàng kéo sửa lại bộ âu phục hở ngực ôm sát người,

kéo hai sợi dây áo bị tuột xuống trở lại trên vai.



“Nhậm

Dĩnh —— “



“Được

rồi! Phương tiên sinh, anh đi về mau đi! Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn tối, nói

chuyện cho rõ ràng, bảy giờ rưỡi, gặp ở ‘Phúc Hoa’.” Ta hết nhịn nổi vẫy tay

chào tạm biệt. Đẩy hắn ra khỏi cửa, cuối cùng, thô lỗ giơ chân đá cánh cửa cái

rầm.



Ta ôm cửa thở phào, hơi thở còn chưa kịp ra hết, thì một

cánh cửa khác ở phía sau lại bị gõ nhẹ ‘cộc cộc’ hai tiếng, ta cuống quít xoay

người lại, thì thấy Lâu công tử đang đứng ngay chỗ cánh cửa thông qua phòng hắn;

mỉm cười nhìn ta.



Nuốt liên tục mấy ngụm nước bọt, mà ta vẫn không nói nên lời;

ta nhìn hắn.



Hắn lên tiếng trước:



“Thì

ra đây là cách em tống cổ những ‘cái đuôi’ mà mình không thích.”



Trời ạ! Hắn thấy ta đá cửa rồi sao!



“Ôi

trời! Anh về rồi à, cả tuần nay em nhớ anh muốn chết.” Ta bước lại gần hắn, cố nặn

ra một nụ cười quyến rũ.



Hắn nhìn chằm chằm vào hai lỗ tai của ta, nói:



“Đeo

bông tai ngọc lục bảo có nặng quá hay không?”



“Không

mang nó thì làm sao có thể bộc lộ giá trị con người của em được?”



“Tôi

nghĩ rằng chắc là em đã biết tôi trở về từ hôm qua rồi.”



Đôi mắt hắn thâm sâu khó hiểu, còn trái tim ta thì bị treo

lơ lửng trên không trung.



“Làm

sao mà em biết được? Anh là cái đồ vô lương tâm đáng ghét, bình thường làm gì

mà nhớ đến em, nói không chừng chỉ có Thi Lam Nhi mới có vinh hạnh được biết lịch

làm việc và nghỉ ngơi của anh thôi?”



Hắn cười cười, đổi đề tài.



“Đôi

bông tai ngọc trai của em đâu?”



“Ở

nhà. Anh không nghĩ rằng em sẽ đeo cái thứ nhỏ xíu như hạt đậu xanh để người ta

khinh thường chứ? Quá xoàng xĩnh.” Ta ra sức vung vẫy hai bàn tay lấp lánh của

mình.



Hắn đưa tay ra sờ sờ tai trái của ta, sau đó trượt xuống bờ

vai trơn mịn của ta, móc ngón tay vào sợi dây áo trên vai trái, nghịch ngợm.



“Tối

mai có một buổi dạ hội, em hãy đeo đôi bông tai đó, tôi có một bộ đầm dạ hội

màu xám bạc rất hợp với nó, tặng cho em.”



Ta đờ ra. Hắn đang chơi ta!



Ông trời ơi, hắn… hắn… rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?



“Tặng

áo cho em? Lâu công tử trở nên keo kiệt rồi sao? Không tặng trang sức nữa mà đổi

sang tặng quần áo, em có nên vui vẻ mà nhận không ta?” Ta châm chọc đáp trả hắn.



“Này

em, đối với em, ngoại trừ việc tôi chắc chắn không bạc đãi em ra, tôi còn sẽ giữ

em bên cạnh cho tới cùng. Bởi vì, tôi đột nhiên phát hiện, em là một người rất

đáng để tìm hiểu.” Hắn buông dây áo của ta ra, khẽ hôn ta một cái, trở lại

phòng làm việc của hắn.



Bỏ lại ta bi thảm như rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng.



Ta nghĩ ta sắp lún sâu trong kịch bản của một bộ phim truyền

hình nhiều tập mất rồi.



Trên đời sao khéo có chuyện trùng hợp như thế?



Ăn tối với Phương Thận Triết thực sự chẳng có gì hay ho để

nói cả. Giận dữ đối với hắn cũng chẳng ích lợi gì, nên đơn giản nhất là lãnh đạm

mà đối phó. Ta tin rằng sau một thời gian, hắn nhất định sẽ thấy chẳng ích gì
‘kết luận’ mà ta tuyệt sẽ không bao giờ dám ‘kết luận’.



Không thể nào! Đối với cả ta và hắn đều không thể nào.



Nếu như “tình yêu” quả thật xuất hiện giữa ta và hắn, thì thật

đúng là một sự báng bổ; đối với loại người chỉ biết đến vật chất, không hiểu được

cái gì gọi chân tình huyền ảo như chúng ta mà nói, tình yêu chẳng qua chỉ là

hai từ dùng để trào lộng mà thôi.



Cho nên, không có khả năng.



“Nhậm

Dĩnh, chúng ta cùng đi ăn tối đi! Anh mời em một bữa thịnh soạn.”



Ứng Khoan Hoài cất giọng gọi to bên ngoài.



Ta thu gọn mớ tâm tình lộn xộn lại, đáp lời:



“Ra

ngay đây, ba mươi giây.”



Nhìn vào gương lần nữa, ta dứt khoát kiên quyết gỡ đôi bông

tai xuống, vứt bừa lên giường, xoay người bước ra ngoài, để mặc mớ tóc dài vẽ

thành một vòng cung lãnh đạm vô tình đong đưa sau lưng.



Có một đêm, ta và Ứng Khoan Hoài leo lên tầng thượng của tòa

nhà, mang theo một tá bia cùng một túi mồi to, ý định “ngẩng đầu nhìn trăng

sáng, cúi đầu uống say sưa” một phen, sau đó mới phát hiện độ cồn trong bia có

hàm lượng quá thấp, căn bản không thể say chết người, cùng lắm là làm cho hai đứa

tửu lượng thấp bọn ta hơi xỉn một chút. Hơn nữa, ngẩng đầu cũng không nhìn thấy

trăng sáng, hôm nay mới mùng năm âm lịch, ngay cả mặt trăng nằm ở đâu bọn ta

còn tìm không ra nữa là. Không khí Đài Bắc ô nhiễm nghiêm trọng, có lẽ so với sự

tưởng tượng của chúng ta còn ghê hơn, nếu không sao trên đỉnh đầu lại có một tảng

mây đen to tướng che phủ thế kia. Dù gì, nhìn không thấy trăng sáng.



Xưa nay người buồn thì nhìn cảnh cũng thấy buồn. Ứng Khoan

Hoài là vì người phụ nữ anh ấy yêu không được, biểu lộ rồi mà chân tình cũng

không được chấp nhận. Còn ta thì sao? Aizz… vì sao con người ta không thể uống

rượu chỉ bởi vì muốn say, mà cứ phải tìm một kẻ đang thất ý làm bạn nhậu chứ?



Nếu đã như vậy, được rồi, ta đang than khóc vì không thể

hoàn thành trò chơi của mình, cười nhạo cuộc trốn chạy trối chết của mình. Sau đó,

bởi vì không có cản đảm tưởng tượng đến vẻ mặt Lâu công tử mà tê dại cả người.



“Nhậm

Dĩnh, em xem thử, anh có cái gì không tốt?”



Ứng Khoan Hoài hai mắt đỏ ngầu không biết có phải là bởi do

rượu hay không, mà hỏi ra một câu tỉnh rụi như vậy.



Ta nhoài người ra ngoài lan can sân thượng, hai tay đong đưa

bên ngoài, tì eo lên trên, đầu và chân đong đưa y như hai bên của cái cân, nhìn

như một cái bập bênh. (xỉn rùi hả???)



“Lão

huynh, thế anh có cái gì tốt?”



Hắn trượt xuống ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào lan can, có

chút chán nản nói:



“Anh

có chút danh tiếng, có thể kiếm được rất nhiều tiền, và cuối cùng là chung thủy

với một phụ nữ, sẽ không thay thay lòng đổi dạ; anh sẽ mua nhà, mua xe, yêu

thương gia đình, lại là một thằng trai tân tốt bụng, không phải như thế rất

đáng được tuyên dương hay sao?”



“Trai

tân thì nên phối với gái tân! Không phối với đàn bà hư hỏng. Đàn bà hư hỏng chỉ

dùng để ‘nhúng vào nồi lẩu’ chung với mấy tên ‘củ cải’ phong lưu.” Ta lắc đầu đến

choáng váng mặt mày, đành phải thu tay rụt đầu lại, ngồi xuống chung với anh ấy,

lại nói tiếp: “Anh đó, chỉ là tìm nhầm đối tượng.” Giống cái tên Phương Thận

Triết “yêu” ta lúc trước, thực sự là không hiểu nổi.



Anh ấy cười nhẹ hai tiếng, vùi mặt vào hai bàn tay, chẳng biết

trong tiếng cười có hay không một chút nghẹn ngào.



Ta vươn tay, khoát lên vai ảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời

đen thui.



“Nếu

như anh khóc, em có cười anh không?” Giọng anh ấy thểu não.



Ta cười hỏi:



“Anh

cũng để bụng chuyện bị em cười sao?”



“Anh

thì không ngại!” Anh ấy ngẩng đầu lên, mặt hướng lên trời.



Ta thấy nước mắt ảnh chảy dọc theo gò má.



Là nghệ thuật gia cũng có cái hay, bất kỳ lúc nào cũng có thể

bày tỏ tình cảm thật của mình, ánh mắt của người đời đối với anh chẳng nghĩa lý

gì cả.



“Nhậm

Dĩnh à, phụ nữ tốt chưa chắc là thứ anh cần. Nhưng rõ ràng anh không có cái phẩm

chất của một thằng đàn ông xấu.”



“Đúng

đó, anh mà xấu gì nổi, lại còn ghét cái cảm giác xác thịt hồng trần, cũng không

trêu ong ghẹo bướm, thứ anh cần chính là phương diện tinh thần. Nói cách khác,

nếu như mẹ của em mà đột nhiên đối xử với anh nhiệt tình phóng đãng hệt như một

nàng Carmen[1], thì bảo đảm anh sẽ co giò chạy trối chết.”



“Anh

không biết, anh chưa từng nghĩ tới. Chính khí chất phong thái của cô mê hoặc

anh, chứ không phải cơ thể và sự nhiệt tình.”



Ta vỗ về anh ấy:



“Cho

nên không chiếm được đối với anh mà nói mới là một thứ hạnh phúc. Mau mau đi xuống

lầu sáng tác thôi, đem nỗi bi thương hóa thành nghệ thuật, vậy mới không uổng

phí tài hoa và nỗi thương tâm của anh.” Ý kiến này vô cùng thực tế. Loại đàn bà

hư hỏng như chúng ta căn bản không biết cái gì gọi là an ủi, lại càng không chỉ

bởi vì đối tượng ảnh thầm mến là mẹ ta mà cho rằng ta có nghĩa vụ phải khuyên

giải ảnh, đó dù gì cũng là chuyện riêng của ảnh, có an ủi thì cũng vô dụng.



Ta đứng dậy, đi ra phía cầu thang.



“Em

buồn ngủ hả?” Ảnh hỏi.



Ta xua xua tay:



“Đừng

quên ngày kia em phải đi Anh quốc rồi, em phải bắt đầu gói ghém hành lý, kiểm

kê những thứ cần thiết, ngày mai còn phải đi mua đồ đạc.”



“Ờ,

vậy, ngủ ngon.”



Bầu trời đêm u ám thích hợp cho những kẻ thương tâm soi rọi

tâm hồn, còn ta thì … không cần thiết. Một cô gái ‘không-có-tim-gan-phèo-phổi’

như ta làm gì có chuyện thương tâm nào chứ.



Xuống tới căn hộ của Ứng Khoan Hoài, đột nhiên lại không muốn

bước vào. Ta đưa xâu chìa khóa trong tay lên, trong bảy tám chìa này, duy nhất

chỉ một chìa màu vàng có nạm một viên đá mắt mèo chính là chìa khoá của

nơi-mà-ta-đã-năm-ngày-nay chưa từng trở về.



Mò thấy trong túi quần jean có mấy tờ tiền mặt, ta không do

dự chạy xuống dưới lầu. Đã mười hai rưỡi khuya rồi, trở về từ biệt căn nhà nhỏ

của ta một cái!



Nếu như ta đã từng sợ bị làm phiền mà rơi vào cảnh không

nhà, ta tin rằng đến hôm nay tất cả mọi chuyện cũng nên đến hồi kết thúc! Sẽ

không còn Lâu Phùng Đường, cũng sẽ không còn những người khác. Cuộc đời ta sẽ bước

vào một giai đoạn khác, tất cả sẽ làm lại từ đầu.



Chí ít ta cũng nghĩ như vậy.