Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 4 :

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Suốt mấy ngày gần đây, Lâu công tử không “triệu” ta đến qua

đêm, cho nên, đến ngày nghỉ ta liền cùng Ứng Khoan Hoài đi xem triển lãm tranh.

Trước mắt, dưới kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của mẹ, anh ấy đã có chút danh tiếng,

đơn đặt hàng cũng liên tiếp đổ về; cho dù quyết chí phải làm một họa tượng[1], ảnh

vẫn cần “bồi bổ” tinh thần để kích thích linh cảm.



Nếu nói là Lâu công tử chẳng còn nhiệt tình với ta, chi bằng

nói rằng ta cố ý khiến hắn chán ngấy ta. Ta nói rồi, ta phải từ từ dọn sẵn trước

đường bước xuống sân khấu, càng biểu hiện tính tham lam vô độ và ý muốn chiếm hữu

với hắn, đàn ông sẽ tự động thối lui. Trước đây ta chưa bao giờ call[2] cho hắn

cả, nhưng dạo gần đây hễ khi nào không gặp mặt thì cứ mỗi một hoặc hai tiếng đồng

hồ ta lại call hắn một lần, rốt cục làm cho hắn ngán đến tận cổ.



Đúng là có cảm giác thắng lợi thật, hoàn toàn dựa theo đúng

kịch bản của ta mà diễn, đàn ông dù thông minh lợi hại đến đâu cũng không vạch

trần được “trò quỷ” của ta.



Cho nên tâm tình của ta rất tốt.



“Em đó! Có chuyện gì vui mà cười như trẻ con thế.” Ứng Khoan

Hoài vừa mua về hai cây kem, chúng ta ngồi trên thảm cỏ ở phía ngoài phòng triển

lãm hưởng thụ ánh nắng gay gắt nhưng mát mẻ giữa tháng Bảy.



Không cần diễn kịch, ta khôi phục kiểu ăn mặc thường ngày,

không tô son trát phấn, để cho da mặt được tự do hít thở không khí; cũng không

có ngược đãi mái tóc dài óng ả của ta bằng cách tạo hình này nọ, chỉ buộc gọn

phía sau thành một cái đuôi ngựa. Áo khoác dài tay màu trắng, quần jean ống

túm, cộng thêm một đôi giày vải to – cỡ số hai, làm dịu bớt sự đày đọa một tuần

năm ngày rưỡi phải luôn mang giày cao gót.



Ta liếm kem, vừa hỏi anh ấy:



“Ứng Khoan Hoài, anh từng đi học ở Anh quốc. Vậy nói cho em

biết thủ tục xin đi du học nước ngoài có phức tạp không?” Làm bình hoa được một

năm rưỡi nay, diễn mãi cũng chán rồi, mục tiêu sống tiếp theo trước tiên sẽ là

đi du học. Học tiếp về hí kịch, ta cho rằng tài năng diễn kịch cao siêu bẩm

sinh của ta sau khi được huấn luyện qua trường lớp, sau này về nước mở một nhà

hát nho nhỏ, tha hồ phát huy.



Ứng Khoan Hoài nhìn ta kinh ngạc:



“Bộ cãi nhau với người yêu rồi à? Muốn di trú đến xứ người?”



“Làm ơn đi! Anh hai, em không chơi trò đó. Em muốn đi du học

chỉ vì đó là mục tiêu trong thời gian tới của em.” Lão cổ hủ ạ, anh cho rằng

tình yêu thực sự có thể khiến phụ nữ bất chấp tất cả, nhất cử nhất động đều chịu

sự kềm kẹp của tình yêu chắc.



“Em không muốn yêu đương gì với gã kia sao?”



Ứng Khoan Hoài biết rõ ba tháng nay ta đang cặp kè với một

gã. Nên cho rằng ta đang ngụp lặn trong bể tình, vui sướng đến quên cả trời đất.



Ta lắc đầu:



“Em đã biết được một mối quan hệ là như thế nào, cũng đã biết

được cảm giác của tình dục – biểu tượng của tình yêu, anh cho rằng em vẫn chưa

thể nghiệm đủ hay sao?”



“Nhất định là em vẫn chưa yêu hắn, nếu không sao có thể nói

những lời vô cảm như vậy.”



Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn cánh diều trên bầu trời.



“Ở một mức độ nào đó, em có yêu hắn, thế nhưng cái cảm giác

này không đến mức phải chết đi sống lại. Quan hệ yêu đương kỳ thực là một chuyện

lãng phí thời gian, em không có thời gian để mà đắm chìm trong đó, em có con đường

riêng cần phải đi.”



Ứng Khoan Hoài ngắm ta bằng một ánh mắt khó hiểu:



“Sao em có thể nói về người đàn ông của mình một cách lạnh

lùng như vậy? Sau khi đã trải nghiệm quan hệ xác thịt, em vẫn không hề thay đổi

quan điểm lúc trước tí nào sao.”



Ta nghĩ, thông qua ta, chắc hẳn là anh ấy cũng có thể thấy

được cách nghĩ của mẹ ta, suy nghĩ của hai mẹ con ta kỳ thực chẳng khác gì

nhau.



“Hắn là người đàn ông của em thì thế nào? Sẽ luôn có một người

đàn ông như vậy xuất hiện, không phải hắn, cũng sẽ là người khác, mắc mớ gì em

phải đặc biệt nhớ đến hắn, nhiệt tình với hắn? Tựa như mẹ em, cả cuộc đời chỉ

có một mình ba em, nhưng bà chưa từng yêu ông, cũng chẳng thèm tranh giành tình

cảm, mấy chục năm nay bà luôn làm những việc bà muốn làm. Chẳng phải anh đang bị

tính cách của bà hấp dẫn hay sao? Bà bận rộn với cuộc sống của riêng mình, cho

nên không rảnh theo đuổi tình yêu. Từ mẹ, em đã chứng minh được một việc —— ái

tình là thứ không nhất thiết phải có.”



“Đó là bởi vì không có ai yêu cô chân thành cuồng nhiệt! Ba

của em đã làm hỏng đi ảo tưởng của cô đối với đàn ông, khiến cô không có cơ hội

có được tình yêu! Anh—— “



Ta cắt ngang cơn quá khích của anh ta.



“OK, OK, lỗ tai em còn xài tốt, đừng có hét lớn như vậy.” Thật

là, mỗi lần nhắc tới mẹ, anh ấy liền bướng bỉnh cho rằng ba ta là một đại tội

nhân, tội đáng chết vạn lần. Nói mãi vẫn không thông. Rất khó khiến anh ấy hiểu

rằng mẹ chính vì không muốn yêu ai nên mới bán đứt cuộc đời cho ba ta; bà chỉ cần

có thật nhiều tiền để giúp bà hoàn thành được mọi mơ ước trong cuộc đời mình.



Còn ta tương đối may mắn, bởi vì phàm là tất cả những việc cần

dùng đến tiền, mẹ đều cố gắng hỗ trợ ta, để cho ta muốn làm gì thì làm.



“Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Đừng quên, anh nói

muốn vẽ cho em một bức ảnh chân dung đó nha.”



“Khỏa thân được không?” Anh ta giả vờ tỏ vẻ là một kẻ đại

háo sắc.



Ta mạnh dạn trả lời:



“Có gì mà không được!”



“Em đừng có mà phá hủy sự thuần khiết của anh! Khiến anh ở

trước mặt mẹ em không ngẩng đầu lên nổi.” Té ra người không chịu lại là Ứng “tiểu

sinh”.



Ta ôm lấy hắn cánh tay, nói to:



“Em không tin anh chưa từng vẽ cô gái khỏa thân nào.”



“Mấy cô đó đều không phải là con gái của người phụ nữ mà anh

ngưỡng mộ.”



“Anh ngây thơ thiệt!” Quả thực có thể gọi là một động vật hiếm

có. Nếu như anh ấy cứ tiếp tục không chịu giác ngộ, ta nghĩ có thể anh ấy sẽ

trong trắng thuần khiết cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.



Vừa đi vừa đấu võ mồm với anh ta một mạch tới tiệm cơm, vừa

sắp bước vào cửa, đằng xa có người gọi ta lại!



“Dĩnh nhi!”



Giọng to tướng, nghe rất quen.



Không phải chứ? Ta rốt cục lại để cho cái tên Chung Dân Chi

kia túm được rồi sao?



Mới nghĩ xong, tên tiểu tử kia đã vọt tới trước mặt ta, chạy

vội đến nỗi hụt hơi mà ho khù khụ.



“Rốt cục cũng tìm được em. Anh gọi điện thoại không biết bao

nhiêu lần, sao em không trả lời cuộc nào vậy?”



Ngu ngốc, bởi vì ta không muốn trả lời.



“Ai da! Em quên.”



“Em—— thôi bỏ đi! Thấy em hôm nay ăn mặc rất bình thường,

anh không tính toán nữa.” Hắn quay sang Ứng Khoan Hoài tự giới thiệu: “Tôi là

Chung Dân Chi. Là anh ba của Dĩnh Nhi.”



“Ứng Khoan Hoài.” Anh ta đưa tay ra bắt.



Xem ra Dân Chi rất có thiện cảm với ứng Khoan Hoài. Bắt tay

xong, hắn hướng ra phía sau lưng ta ngoắc ngoắc: “Thận Triết, bên này! Em gái

mình ở chỗ này.”



Hai người này là anh em song sinh dính nhau à? Sao lúc nào

cũng đi cùng nhau vậy.



Phương Thận Triết đi tới, vừa nhìn thấy mặt ta lập tức ngây

ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mỉm cười:



“Anh không biết Dân Chi còn có một cô em gái khác xinh đẹp

thanh tú như thế này. Chào em, anh là Phương Thận Triết.”



“Thận Triết, mình chỉ có một cô em gái thôi. Nó chính là người

lần trước cậu đã gặp rồi đó, chính là Nhậm Dĩnh.” Dân Chi nói một lèo.


sát bên người hắn. Bọn họ vừa mới từ cửa tự động bước vào, ta không dám tiếp tục

nhìn hắn nữa, vội vàng giả vờ lơ đãng cúi đầu cho mái tóc xõa xuống, hóa thành

một bức rèm, che đi ánh mắt đang nhìn về phía ta. Kéo mẹ đi ra cửa tự động, lúc

bước ngang qua hắn, ta thiếu chút nữa sợ đến mức quên cả thở. Hắn… chắc là, tuyệt

đối, không thể nào liên tưởng ta với Nhậm Dĩnh mà hắn quen biết chứ? Nhất là

cái kiểu nhìn nhau này, chỉ là lơ đãng nhìn lướt qua mà thôi.



“Này cô.” Cửa tự động đằng sau lưng mở ra, một giọng nói mạnh

mẽ trầm ấm gọi lại ta.



Ta đứng ngây ra như phỗng, trong lòng bắt đầu niệm nam mô a

di đà Phật, hoàn toàn không có dũng khí đối mặt hiện thực, cho nên không dám

quay đầu lại.



Mẹ vừa mới đi xuống tầng hầm lấy xe rồi! Lúc này ta chẳng có

ai để giúp đỡ mình cả, còn Lâu Phùng Đường đang sắp đến gần ta như muốn đòi mạng

rồi…



“Đây là bông tai của cô à?” Ngón tay thon dài đưa ra, trong

bàn tay đang giữ một chiếc bông tai ngọc trai, mà lúc này ta quá choáng váng

nên chỉ nhìn thấy mỗi ba đường chỉ tay cong cong rõ ràng trong lòng bàn tay của

hắn, đường trí tuệ của hắn thậm chí dài đến mức chiếm hết cả lòng bàn tay…



Ta đưa cả hai tay lên sờ lỗ tai, phát hiện tai trái trống

không, vì sao mà bông tai đeo trong lỗ tai lại có thể rơi mất được? Nhất định

là vừa nãy đùa nghịch quá nên làm rơi. Hơn nữa còn rơi ngay trước mắt hắn có chết

không chứ… Ông trời muốn diệt ta sao?



“Đúng vậy. Cảm ơn.” Ta nhanh nhẹn đưa tay ra định lấy lại.



Nhưng bàn tay đang mở ra của hắn cũng rất nhanh nắm lại, ta

kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nóng ran vì chột dạ, tất nhiên, thể nào cũng

đỏ lên.



Hắn nhíu mày nhìn ta:



“Trông cô rất quen.”



Ta hơi căng thẳng nói:



“Kiểu bắt chuyện này cũ rích rồi.”



Hắn lãnh đạm nở nụ cười:



“Bạn gái của tôi cũng có một đôi giống thế này.” (sao anh nhớ

kỹ thế)



“Vậy sao? Tôi nói rồi muốn bắt chuyện ——” Âm thanh mất kiên

nhẫn của ta bị nghẹn lại trong bàn tay hắn vừa đưa ra. Cánh tay thon dài của hắn

xượt ngang qua cổ luồn vào mái tóc ta, nhẹ nhàng vén lên, gió thổi tung bay,

sau đó, mái tóc dài nhẹ như tơ của ta lại xõa xuống trên vai ta. Ta giật mình

lùi lại một bước, thiếu chút nữa ngã lộn nhào. “Tiên sinh! Anh hơi quá lỗ mảng

rồi đó… Tôi…”



“Dĩnh nhi?”



Xe của mẹ vừa trờ tới, tiếng kêu đó đã giải cứu cho ta nhưng

đồng thời cũng hủy diệt ta luôn. Nhưng ta mặc kệ, lập tức chạy vội đi, sau khi

lên xe rồi cũng không dám mở mắt ra, giống như một con đà điểu lúc gặp nạn, giấu

mặt vào trong cát, coi như chẳng có việc gì.



Ta thảm rồi, trong đầu hiện ra cảnh ta bị Lâu công tử xé xác

thành mảnh nhỏ. Hắn… đã nhận ra ta rồi sao? Ta nghĩ chắc hắn cũng không dám chắc

100% đâu?



Ngày mai phải đi làm rồi… Ta có nên đi không?



Thôi hết rồi!



HẾT CHƯƠNG 4



Một đôi hoa tai ngọc lục bảo trong suốt lấp lánh đến mức

chói mắt xuất hiện ngay trước mắt ta. (chết nàng chưa)



Ta thiếu chút nữa chết vì nghẹt thở, trừ việc cười hề hề như

con ngốc ra ta còn phải cố hết sức phô ra bộ dạng mừng như điên của một đứa

tham tiền… Kiểu diễn xuất này thật đúng là làm khó cho người ta mà? Thế nhưng

không làm thì không được!



Cho nên ta chỉ có thể nhào vào lòng hắn, vừa nũng nịu vừa đắc

ý kêu lên:



“Em biết ngay anh nhất định sẽ hối hận, nhất định không nỡ bỏ

em. Em đã nói rồi mà, dựa vào sắc đẹp của em chẳng lẽ không mê hoặc được anh

sao? Hừ! Ngày mai khi đi làm, nhất định em phải phô diễn cho mấy kẻ cười nhạo

em thấy! Lâu công tử vẫn chưa quên được em đâu.” (ta có cảm tưởng nàng đang mếu

trong lòng)



Hắn mỉm cười, thế nhưng không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.



“Tôi sao nỡ cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ được chứ, cho dù tôi

không hề hối hận.” Đẩy ta ra xa một chút, hắn châm điếu thuốc.



Bọn ta đang dùng bữa trong một nhà hàng Nhật, dưới ánh đèn mờ

nhạt, ta chẳng thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có thể vuốt đuôi hắn

mà nói:



“Anh mua đôi hoa tai này tặng em chẳng lẽ không phải là…”



“Cũng không hẳn. Nhưng bởi vì em biểu hiện rất tốt, đáng được

tặng quà.”



Ông trời ơi. Cái tên này quen treo trái tim người khác lên

giữa không trung rồi sao? Ta lại sáp vào người hắn, dùng khuôn mặt trang điểm đậm

lè mà nịnh nọt hắn:



“Vậy, đêm nay, anh cần em sao?”



“Không.” Hắn thấp giọng trả lời chắc nịch.



Ta biết ngày mai hắn phải đi Hồng Kông dự họp, đi theo tháp

tùng là một cô thư ký thật sự giỏi giang, còn thư ký như ta đây chỉ có thể dùng

để xã giao với những khách hàng hám gái thôi. Ta nói rồi, Lâu công tử rất giỏi

dùng người, chẳng những có thể phát huy hết năng lực của một người đến mức tận

cùng, mà còn biết cách bố trí nhân lực hợp lý nhất, tuyệt không lãng phí, không

lẫn lộn.



“Anh sẽ đi Hồng Kông một tuần, chẳng lẽ không sợ ngày tháng

khô khan sao?” Ta khiêu khích hắn đến cùng. Đồng thời pha thêm chút giấm chua vừa

phải: “Hay là anh muốn đi tìm Thi Lam Nhi? “Tu vi” của chị ta thật cao, khiến

phó tổng không bao giờ chán ghét.”



Thành thật mà nói bản thân ta cũng rất tò mò sao cô ta có thể

duy trì quan hệ với hắn được lâu như vậy. Hai năm! Hắn cũng đâu phải loại người

“hoài niệm cái cũ”.



Hắn uống thêm một chén rượu sake, một tay vuốt nhẹ mái tóc xịt

keo bóng loáng của ta, đương nhiên cũng mò trúng lớp keo, mousse trên tóc. Thời

nay phụ nữ muốn ngăn nắp gọn gàng xinh đẹp thì đành phải phủ mấy thứ kia đầy đầu

mà thôi, đàn ông nếu muốn sờ được mái tóc óng mượt như tơ là yêu cầu quá xa xỉ

rồi. Ta biết hắn không thích, bởi vì hắn rụt tay lại ngay.



“Đêm nay tôi không cần đàn bà.” Như vậy coi như là câu trả lời

và giải thích rồi đó.



Ta lại nghiêng người dán vào người hắn, để cho tóc của ta

vương trên vai hắn:



“Lẽ nào có cô nào đang chờ anh ở Hồng Kông?”



“Em đang tra xét tôi đó hả? Đừng quên thân phận của mình.” Hắn

đứng dậy, khiến ta thiếu chút nữa ngã nhào, đủ thấy hắn lại bị ta chọc cho phát

ngấy lên rồi.



Ha ha, vui thiệt.



“Lâu phó tổng, người ta——” ta đứng dậy, ra sức cố gắng diễn

tiếp.



“Đi thôi! Tôi đưa em về.” Hắn kéo mạnh cánh cửa giấy, đi ra

ngoài trước, không thèm chờ ta.



Đương nhiên cũng sẽ không thấy được bộ mặt quỷ quyệt của ta ở

sau lưng.



Lấy đôi hoa tai trên bàn cho vào túi xách, ta bước nhanh đi

theo sau hắn. Aizz, khi không có được món đồ trang sức đắt tiền này cũng không

biết nên cất chỗ nào đây nữa. Nghĩ đến những thứ trên bàn trang điểm của mình,

ta nghĩ sau này ta có thể lên kế hoạch mở một cửa hàng trang sức.



Nghĩ đến hắn sẽ vắng mặt một tuần, lòng ta vui như mở hội.

Đương nhiên, bắt đầu từ ngày mai ta cũng phải xin nghỉ, để cho bản thân vui

chơi thỏa thích. Lần trước Ứng Khoan Hoài nói với ta rằng chơi trò dù lượn rất

đã, quyết định rồi, ngày mai đã bảo anh ấy dẫn ta đi chơi. Đúng rồi đúng rồi, lần

trước nói là vẽ cho ta một bức tranh chân dung, mà chỉ mới vẽ nháp thôi, phải bắt

ảnh vẽ hoàn chỉnh tặng cho ta mới được. Tên kia nói ta có khí chất của phụ nữ

Đường triều, ảnh muốn vẽ ta thành một cung nữ nhà Đường. Rất thú vị, chắc ta phải

dụ ảnh vẽ thêm một bức ta-cổ-lỗ-sĩ để mà đối chiếu.