[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai

Chương 176 : Chương 176

Ngày đăng: 20:04 26/03/20

Chương 167 Khương Thục Đồng ngồi dậy, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, cô cài lại áo ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc tại sao cô báo thù Cố Minh Thành chứ? Chỉ vì một cái bạt tai sao? Bởi vì những người đàn ông khác sẽ không đánh người phụ nữ của mình, nhưng anh ta đã đánh. Hay là có lý do gì? Khương Thục Đồng đã 28 tuổi, cô muốn có một cái nhà! Cô thực sự không muốn tiếp tục day dưa với Cố Minh Thành! Loại người tài năng xuất chúng như Cố Minh Thành, có rất nhiều phụ nữ thèm muốn. Sau khi Khương Đóa Mễ mất, tim Khương Thục Đồng đã chết đi một nửa, hơn nữa phần nữ tính trong người cô cũng không hoàn hảo, người phụ nữ không thể sinh con thì không thể gọi là phụ nữ, Khương Thục Đồng cảm thấy những người dính líu tới bọn giàu có thì đều không có tương lai. Cuối cùng họ chắc sẽ tìm một người nào đó quen trong thời gian ngắn, nhưng tính cách dịu dàng, đằm thắm, tay trong tay cùng nhau bước qua sóng gió cuộc đời. Khương Thục Đồng nghĩ cô không phải là kiểu phụ nữ đó, mặc dù cô luôn muốn bình yên, nhưng thế đời đâu để cho cô bình yên! …… Cố Minh Thành lái xe nhưng vẫn chưa nguôi giận. Nếu nói trước đây anh không hiểu Khương Thục Đồng, cho rằng cô cứ gặp trai là lên giường, là loại phụ nữ rất tùy tiện, như vậy thì bây giờ quan điểm anh đã thay đổi. Xét cho cùng, đã ngủ với nhau bao nhiêu lần, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió, anh phải hiểu rõ cô ấy hơn bất cứ người nào, anh biết những tấm hình không là vấn đề gì cả, chủ yếu là chụp rất gần, người chụp là ai? Những lời nói với Khương Thục Đồng vì quá vội nên chỉ nói đến đây, anh không tin cô đã lên giường với bốn tên thanh niên, nhưng Khương Thục Đồng không để anh đụng vào người cô, không phải vì tình dục mới yêu, mà anh là đàn ông, anh cũng có nhu cầu sinh lý. Hơn nữa, có khi nhu cầu đó rất mãnh liệt! Lúc cô ấy nằm trên giường, rất cuốn hút Cố Minh Thành, cảm giác này khiến anh như bị trúng độc. Nếu lần sau cô ấy lại khăng khăng từ chối thì đừng trách anh khách sáo. Anh dừng xe bên lề đường, gửi tin nhắn cho Khương Vũ Vi, bởi vì anh biết mấy tấm hình này có thể do Khương Vũ Vi chụp, cô ấy là người thích làm chuyện sau lưng người khác, tại sao anh không xóa tin nhắn của cô ấy, thay vì xóa tin nhắn, không bằng theo dõi xem động thái của cô ta, xem cô ta đang giở trò gì. Khoảng cách giữa nhà Khương Thục Đồng và Khương Vũ Vi không xa, Cố Minh Thành hẹn Khương Vũ Vi ở quán cafe đối diện nhà cô ấy, lần trước anh đã đến nhà Khương Vũ Vi, nên biết đối diện nhà cô có quán cafe. Khương Vũ Vi biết Cố Minh Thành đã nghi ngờ cô, biết là trốn không khỏi, nên cô đồng ý gặp. Cố Minh Thành ngồi ở gần cửa sổ, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau, đang nhìn ra ngoài ngắm cảnh. Khi Khương Vũ Vi bước vào, vẫn còn bị sốc bởi sự nhiệt tình của Cố Minh Thành. Loại đàn ông này thực sự chỉ có trên trời, anh đã bị Khương Thục Đồng mê hoặc xoay vòng vòng. Khương Vũ Vi thề cả đời này sẽ không để cho Khương Thục Đồng có được Cố Minh Thành, nào ngờ cô đã làm ra “trạng chết chúa cũng băng hà” Khương Vũ Vi ngồi đối diện Cố Minh Thành. “Nói đi, chuyện là như thế nào. Tôi biết hình do cô chụp.” Cố Minh Thành châm điếu thuốc, quăng bật lửa cái “phẹt” xuống bàn. Nhớ trước đây Cố Minh Thành hẹn cô, anh còn gọi cafe cho cô, nhưng lần này ngay cả ý định thôi cũng không có. Cho nên nhìn thấy thái độ của một người đàn ông đối xử với mình như vậy, từ chi tiết nhỏ nhặt vậy có thể hiểu rồi. Thái độ của Cố Minh Thành đối với cô như vậy, cô đã hiểu, cô cũng đã tính toán rồi, lần này muốn sống còn với Khương Thục Đồng, cô muốn đánh cược một phen. Thay vì nói dối, chi bằng cố gắng lấy được sự đồng tình của Cố Minh Thành. “Cố tổng, tại sao người hỏi tôi vấn đề này lại là anh, mà không phải là cô ta?” Khương Vũ Vi đáp. Cố Minh Thành hút một hơi thuốc, rồi nhìn ra cửa sổ, im lặng không trả lời, hình như anh không thích Khương Vũ Vi. 。 “Cố tổng, anh có hiểu tính cách Khương Thục Đồng không?” Khương Vũ Vi hỏi tiếp. Cố Minh Thành mỉm cười, cười kiểu khinh bỉ, ngụ ý rất rõ: Tôi không hiểu, cô hiểu chắc? “Vậy anh biết mấy tấm hình kia từ đâu mà có không? Sự thật là do tôi chụp, nhưng chuyện này hoàn toàn do cô ấy chủ động!” Sau khi trải qua cái đêm kinh hồn bạt vía đó, Khương Vũ Vi đã suy nghĩ kỹ vấn đề này nên mới cảm thấy chuyện đó thật kinh khủng, chắc Khương Thục Đồng đã sớm phát hiện ra cô rồi, nên cô mới từ từ dụ Khương Vũ Vi vào khách sạn, lại giả bộ mở cửa, sau đó vô tình phát hiện Khương Vũ Vi. Vả lại câu nói của Khương Vũ Vi là bản năng bộc phát, Khương Thục Đồng cũng hiểu rõ cô là người của Cố Minh Thành, người dám động vào cô ở Hải Thành chắc không có ai, hơn nữa lúc đó phản ứng của Khương Thục Đồng cũng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Khương Vũ Vi, cô không phải người nhát gan như vậy, nhưng tình huống lúc đó không cho phép Khương Vũ Vi suy nghĩ nhiều như vậy. Sau đó cô làm như vô tình buộc ra một câu: Khương Vũ Vi hại chết con của Cố Minh Thành. Khương Thục Đồng từng bước ép Khương Vũ Vi nhảy vào cái bẫy mà chính cô ta đã sắp đặt sẵn, kết quả là cô bị bốn thanh niên.....! Chuyện này làm cho Khương Vũ Vi mấy đêm nay liên tiếp gặp ác mộng, lần trước Khương Thục Đồng gửi video cho cô, cũng ám ảnh trong đầu cô mãi, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, luôn muốn lấy dao cắt thành trăm mảnh, cô ghê tởm bản thân, nhưng tâm trạng sức cùng lực kiệt, thực sự khiến cho Khương Vũ Vi tâm thần bấn loạn! Nếu cô quên đi việc hôm qua cô đã làm gì, hôm nay thứ mấy, ngày xưa cô là nhân viên văn phòng, trí nhớ rất tốt, bây giờ có khi cô giống như một con điên. Khương Vũ Vi kể cho MCT nghe tất cả mọi chuyện, Khương Thục Đồng là một người mưu mô như thế nào, bề ngoài cô ấy dịu dàng, nhưng khiến người ta trúng vào âm mưu của cô ấy. Quả nhiên ngày hôm đó người lên giường với người đàn ông khác không phải là cô. “Cố tổng, anh nhất định phải tin tôi!” Khương Vũ Vi nói điệu bộ khẩn cầu. Cố Minh Thành mỉm cười nhạt nhẽo, một lúc sau anh mới nói, “người phụ nữ của tôi tàn nhẫn như vậy sao?” “Cho nên Cố tổng anh đừng vì vẻ bề ngoài dịu dàng của cô ta mà bị lừa, cô ta rất nhiều mưu mô!” Khương Vũ Vi nắm chặt tay Cố Minh Thành, cô vẫn còn tức cái câu “người phụ nữ của tôi” của Cố Minh Thành, tim đau buốt, trước mặt cô, Cố Minh Thành vẫn gọi Khương Thục Đồng là “người phụ nữ của anh”, Khương Vũ Vi tin chắc Cố Minh Thành sẽ rất giận dữ, nhưng có tức giận cũng không thể thay đổi được thái đội của anh đối với Khương Thục Đồng. Tất cả sự giận dữ của anh đều đối với người khác, còn Khương Thục Đồng rốt cuộc vẫn ở trong tim anh! Cố Minh Thành điệu bộ giống như sợ lây dịch bệnh, lật đật rút tay lại. Điều này khiến tim Khương Vũ Vi đau nhói. Mặc dù Khương Vũ Vi không chấp nhận Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ở bên nhau, nhưng tất cả oán hận cô đều đổ lên đầu Khương Thục Đồng, cô yêu Cố Minh Thành rất nhiều. Yêu cái ung dung tự tại của anh, yêu sự khéo léo tinh tế của anh, yêu cái sạch sẽ minh bạch của anh, dù chơi gái nhiều nhưng thực sự không yêu ai hết, cô yêu người đàn ông này yêu đến tận xương tủy. “Xin lỗi!” nói rồi Cố Minh Thành đứng dậy bỏ đi. …… Bây giờ cả Hải Thành đều lan truyền câu chuyện của Khương Thục Đồng, đương nhiên đều mang ý xúc phạm. Người đàn bà kết hôn hai lần, mang thai con của người đàn ông khác, còn nhận một đứa con nuôi, vứt nó chết, Cố tổng quả nhiên bị con đàn bà này mê hoặc. Cũng có người nói, Khương Thục Đồng quốc sắc thiên hương, dung nhan xinh đẹp, đàn ông không phải ai cũng thích hình tượng này sao? Dự đoán trong thời gian ngắn anh ấy sẽ ruồng bỏ Khương Thục Đồng. Cũng có người nói rằng Khương Thục Đồng giỏi kỹ năng lên giường, có bùa mê, cô có thể chiến đấu cả đêm trên giường mà không hề kiệt sức, có khả năng khiến đàn ông phục tùng cô, Cố Minh Thành cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy hồng của cô. Không có đất khô cằn hạn hán, chỉ có trâu bò kiệt sức, phải chờ đến ngày Cố Minh Thành kiệt sức mới ăn năn hối cải. Bây giờ một mình Cố Minh Thành không đủ thỏa mãn Khương Thục Đồng, cho nên cô mới ra ngoài tìm bốn chàng trai! Bốn người cơ, he he... Những tin đồn truyền đến tai Khương Thục Đồng, nhưng cô không màng tới. Cố Minh Thành cũng có nghe nói, những tin đồn này đa phần là chuyện giường chiếu, thú vui của những kẻ thích nói móc người khác, mẹ nó, đến tận bây giờ anh còn chưa được đụng tới Khương Thục Đồng. Chưa được chạm vào đã biến mất rồi, trước đây anh đã từng được chạm vào, hơn nữa mỗi đêm đều ân ái, thế nhưng bây giờ cái cảm giác ấy càng ngày càng xa vời, anh giống như một kẻ nghiện ma túy mà đột nhiên bị buộc phải cai nghiện ngay. Bởi vậy tất cả các loại thuốc tốt nhất trên thế gian đều không thể chữa khỏi căn bệnh của anh! Anh đã bị trúng độc, trúng độc của Khương Thục Đồng! Tự nhiên anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Tài năng kiệt xuất chốn thương trường, sất trá phong vân nhiều năm như anh lại nằm gọn trong tay một người phụ nữ sao? Rời khỏi quán cafe, anh ngoáy đầu lại nhìn hướng nhà Khương Thục Đồng. Đứng trước cửa nhà cô anh chỉ thấy có Khương Lịch Niên. Khương Lịch Niên thấy Cố Minh Thành cũng ra dáng hết mực cung kính, ông đoán chắc Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã cãi nhau rất dữ, Cố tổng đích thân đến chứng tỏ đã giữ thể diện cho Khương Thục Đồng. “Cố tổng đến rồi à?” khẩu khí Khương Lịch Niên còn thấp hơn quãng tám, ông đã quen khẩu khí chỉ huy quân nhân. Cố Minh Thành “ừ” gật đầu. Khương Lịch Niên mở cửa, nói “ Ây da, tôi để quên túi ở nhà lão Từ rồi, tôi đi lấy đây!” Từ ngày Khương Lịch Niên giao nhà xưởng cho Khương Thục Đồng, đã lui về hàng thứ hai, hàng ngày ông chơi cờ, uống trà, hầu như không ở nhà, nhưng bây giờ ông ra ngoài chỉ là cái cớ, vì con rễ đến mà! Chờ Khương Lịch Niên đi khỏi, Cố Minh Thành bước vào phòng Khương Thục Đồng, cô đang ngồi ở bàn trang điểm chải đầu. Khương Thục Đồng thấy bóng dáng người ấy xuất hiện trong gương, có phần ngạc nhiên, nhưng cô im lặng tiếp tục chải đầu. Khương Thục Đồng là người rất thích làm đẹp, trong phòng đương nhiên phải có bàn trang điểm, khi sống cùng Lục Chi Khiêm, trong phòng cô cũng có. Cố Minh Thành nhìn cô trong gương, trong ánh mặt đang hừng hực sự giận dữ. “Em thực sự không tha thứ cho anh à!” Cố Minh Thành ngồi trên giường bắt chéo chân Khương Thục Đồng im lặng không nói gì, cô càng quan tâm thì càng dễ bị cám dỗ, hơn nữa tính khí này không bỏ được trong thời gian qua. Bởi gì quan tâm, nên cô đều đểy ý đến từng lời nói cử chỉ của anh Sắc mặt cô không hề thay đổi, đang vẽ chân mày, tô son, động tác rất là điềm đạm ung dung.