[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai

Chương 177 : Chương 177

Ngày đăng: 20:04 26/03/20

Chương 168 Khương Thục Đồng lại không hề biết, khi người phụ nữ trang điểm tác động rất lớn đến người đàn ông, bởi vì sự quyến rũ, hấp Đặc biệt là tâm trạng Cố Minh Thành lúc này. “Anh không ngờ người phụ nữ của anh lại mưu trí đa đoan thế, rõ ràng trong sạch như gương, lại giả vờ như không biết gì, hại Khương Vũ Vi thê thảm như vậy, vở kịch lợn ăn thịt hổ này, cô diễn cho tôi bao nhiêu?” Cố Minh Thành rút một điếu thuốc ra châm. Nghe anh nói nhu vậy, Khương Thục Đồng biết anh đã biết hết toàn bộ sự việc, có thể anh đã hỏi Khương Vũ Vi hoặc giới truyền thông, tóm lại tai mắt của anh rất nhiều, việc nhỏ như vậy không thành vấn đề. Tuy nhiên Khương Thục Đồng định đậy nắp thỏi son lại hay là ngừng một chút. “Còn nữa, tối mai tôi có tổ chức tiệc rượu ở biệt thự Bán Sơn!” Cố Minh Thành ngồi sau lưng Khương Thục Đồng điềm đạm hút thuốc. “Có phải Cố tổng đang mời tôi? Khương Thục Đồng hỏi. “Em dám đến không?” Cố Minh Thành bắt đầu khiêu khích Khương Thục Đồng. Trên thế gian này hiếm khi có một phụ nữ khiến Cố Minh Thành dùng tới hai từ “khiêu khích”. Phụ nữ bình thường anh không thèm nhìn tới! Khương Thục Đồng đã trang điểm xong, cô mỉm cười, “Có gì mà không dám chứ? Dù sao tin đồn về tôi ở Hải Thành đã nhiều, còn sợ họ đồn thêm gì nữa?” Khương Thục Đồng đứng dậy quay người lại. Cố Minh Thành liền đứng dậy trước mặt cô, hay tay vịnh vai cô. Khương Thục Đồng ánh mắt bình tĩnh ngước lên nhìn Cố Minh Thành. Có nhiều loại phong tình, vì cô thấp hơn Cố Minh Thành, lại không mang giày cao gót, cười tủm tỉm, ánh mắt bình tĩnh không một làn sóng, nhưng có chút gì đó thù hận, có phải hận anh đã đánh cô? Dáng vẻ cô như vậy khiến Cố Minh Thành chịu không nổi. Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ nuốt chửng cô, đến mức cô phải quỳ xuống van xin khóc lóc thảm thiết để anh tha cho, thậm chí sau đó anh sẽ không buông! Cố Minh Thành đai nghiến. “Cố tổng có thể buông tha cho tôi được không?” Khương Thục Đồng bình tĩnh hỏi một câu, “ngộ nhỡ cha tôi vào, thấy không minh bạch.” Cố Minh Thành mỉm cười “Trong mắt ông ấy anh và em đã không minh bạch rồi!” Đột nhiên anh ôm chặt eo Khương Thục Đồng, siết chặt phía trước người anh, giọng điệu nghe rất tàn nhẫn ở nửa câu cuối, với bản năng của người đàn ông từng trải và tử thế khiêu gợi, tay anh ôm chặt eo Khương Thục Đồng, theo đà ấy nửa thân trên Khương Thục Đồng ngã về phía sau, ngực đẩy lên cao rất rõ. 。 Đây là tư thế hoàn toàn khiến đàn ông chảy máu mũi. Cố Minh Thành đưa mắt nhìn bầu ngực cao chót vót của cô! “Vào ngày đó nhớ ăn mặc lộng lẫy!” Anh nghiến răng dữ tợn nói với Khương Thục Đồng. “Anh còn muốn xơi tôi không? Giọng điệu Khương Thục Đồng không hề sợ sệt! Hơn nữa cô đang khiêu khích, cô rất hiếm khi khiêu khích người khác, thậm chí những ngày tháng ở bên Cố Minh Thành cũng rất khi khiêu khích anh, thông thường là cơ thể rất biết hợp tác, thái độ rất bị động. “Đúng! Sẽ có ngày anh sẽ nuốt chửng em không chừa một thứ gì!” Cố Minh Thành nghiến răng kề sát tai Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng đẩy hai tay Cố Minh Thành ra, “Vậy để xem Cố tổng có khả năng đó không, tôi vốn không thích người máu lạnh!” Hai chữ “máu lạnh” khiến cho Cố Minh Thành khinh bỉ, lại còn dám đề cập đến Cố Minh Thành mở cửa đi về. Để lại sự yên tĩnh cho phòng Khương Thục Đồng, hai tay cô bám chặt cạnh bàn trang điểm xem người phụ nữ trong gương, có gì đó không nhận ra chính mình. Vừa nãy cô và Cố Minh Thành đã làm gì chứ? Hả? Tại sao hành vi không kiểm soát được mình. Hình như cứ gặp mặt anh Khương Thục Đồng lại muốn cùng anh các tế bào trong cơ thể cứ chạy tán loạn, căn bản là không nghe theo lý trí khiến cô mặt đỏ tim đập thình thịch. Người đàn ông này.... Cố Minh Thành báo cho Khương Thục Đồng thời gian tổ chức bữa tiệc để tối đó cô đến. Khương Thục Đồng ăn mặc lộng lẫy, chính là Cố Minh Thành bảo thế, một chiếc váy màu bạc khoét sâu để lộ lưng trần, cổ yếm, lái chiếc xe BMW7 Cố Minh Thành tặng cô. Biệt thự Bán Sơn hôm nay trang trí rất đẹp, trong sân giăng đầy đèn sáng trưng, sự có mặt của Khương Thục Đồng thu hút rất nhiều ánh mắt, mặc dù cô bây giờ là truyền thuyết của cả Hải Thành, Cố Minh Thành luôn là nhân vật huyền thoại, từ khi ở bên Cố Minh Thành, mọi người đánh giá cô rất nhiều. Khương Thục Đồng vốn không thèm để ý đến những lời bình luận. Cố Minh Thành đang vừa hút thuốc vừa nói chuyện với người khác, nhìn qua đôi vai trần ấy anh biết là Khương Thục Đồng. Anh nheo mắt nhìn, cô trang điểm nhẹ nhàng, toát lên khí chất phóng khoáng. Tuy nhiên Kiều Uy đã cản trước mặt, chặn Khương Thục Đồng lại mời cô khiêu vũ một bài. Đúng lúc Khương Thục Đồng cũng có chuyện muốn nói với Kiều Uy, cô đồng ý. “Tối nay Khương tiểu thư đẹp quá!” Kiều Uy dùng lời lẽ nịnh hót phụ nữ nói với Khương Thục Đồng. “Muốn theo đuổi tôi sao?” Câu hỏi của Khương Thục Đồng khiến Kiều Uy hơi ngạc nhiên, xét cho cùng Khương Thục Đồng là một người bảo thủ, thông thường Khương Thục Đồng sẽ không cho anh cơ hội khiêu vũ với cô, nên hôm nay dễ dãi như thế chắc hẳn là có vấn đề. Theo suy nghĩ của Kiều Uy, Khương Thục Đồng sớm biết điều kỳ lạ này, chỉ là cô buộc hỏi như vậy làm Kiều Uy không biết phải trả lời như thế nào. “Nếu có ý này, sao không nói rõ. Hà tất gì lại phái người đi nghe ngóng, làm tôi phải tự mình đi tìm hiểu chủ nhân đầu tiên của mảnh đất này là ai, nếu biết sớm như vậy, anh nói tôi là được rồi, hà tất chi phải tốn một khoản lớn như vậy? Tuy nhiên ân oán kiếp trước không giống như người bình thường là phải báo thù rửa hận, tôi nghĩ chuyện quá khứ thì hãy cho nó qua đi! Nhưng tôi ghét nhất loại người như anh, muốn theo đuổi tôi hả, không có cửa đâu nhé!” nói xong Khương Thục Đồng bỏ đi, muốn vô phòng nghỉ một chút. Kiều Uy nhìn bóng dáng sau lưng Khương Thục Đồng, thầm nghĩ: Tôi cũng muốn biết tại sao tôi bỏ một khoản lớn như vậy, nhưng muốn xem ân oán giữa cô và Cố Minh Thành, tại sao lại đốt nhà xưởng của cô? Việc này không phải chỉ có tên ngốc mới làm sao? Nhưng Khương Thục Đồng này, mục đích thực sự của tôi cô vẫn chưa biết. Cố Minh Thành vẫn đứng nhìn Khương Thục Đồng từ xa, Khương Thục Đồng vừa tìm được một cái ghế dài ngồi xuống, nhưng toàn thân bị Cố Minh Thành chặn lại, lôi cô vào trong một góc khuất gió, khuất gió và cũng khuất người, chỗ này rất yên tĩnh, một bức tường dày đã ngăn tiếng ồn ào ngoài sân lại. “Em nói chuyện gì với hắn?” giọng điệu Cố Minh Thành không phải chất vấn, cũng không phải ghen tuông, mà là thái độ trông nặng mà nhẹ, anh đang đùa giỡn mái tóc Khương Thục Đồng, tay từ từ lướt từ tóc xuống cổ, đến sau lưng, năm ngón tay sờ soạng sau lưng Khương Thục Đồng. “Không nói gì hết.” Khương Thục Đồng dựa sát vào tường mát lạnh, cô thả lỏng cơ thể, hai bàn tay Cố Minh Thành đặt sau lưng cô, cái tư thế này không thể diễn tả nó mơ hồ thế nào. Giống như khêu gợi màn dạo đầu. “Em có còn nhớ anh nói với em những gì không?” Khương Thục Đồng nhíu mày mỉm cười, “Cố tổng nói rất nhiều, tôi phải nhớ từng cầu từng chữ sao?” “Cũng đúng! Anh nhớ hôm qua có một ý anh nói rất rõ” “Cố tổng muốn dùng bạo lực sao?” “Không thích à?” Cố Minh Thành một tay chống tường ép người sát vào Khương Thục Đồng, “Anh nhớ trước đây em không từ chối, lần đầu tiên của chúng ta, à không phải, lần thứ hai mới đúng, cũng giống cảnh tượng này! Một bực tường, tư thế phía sau! Anh nhớ lúc ấy là mùa đông, em rất ướt át!” câu nói sau cùng của Cố Minh Thành đứt khúc, anh cắn vào tai Khương Thục Đồng, kiểu khiêu gợi, giọng điệu quyến rũ, giống như một con rắn đang chực chờ bên tai Khương Thục Đồng, bất thình lình anh xoay người Khương Thục Đồng lại. Nhưng Khương Thục Đồng vẫn còn nhớ cái bạt tai của anh, cô không thể để Cố Minh Thành khống chế! Cô nhanh chóng quay người lại, đúng lúc điện thoại Cố Minh Thành reo lên. “Cố tổng, điện thoại anh reo kìa!” ánh mắt cô hướng vào điện thoại Cố Minh Thành. Ánh mắt mê li nhìn Khương Thục Đồng một cại, rồi anh rút điện thoại ra. Là âm thanh tin nhắn, có thể xem hoặc không xem, trong điện thoại của Cố Minh Thành có hàng trăm tin nhắn chưa đọc, tất cả là tin quảng cáo bán nhà, cổ phiếu, trúng thưởng lớn, anh vẫn chưa kịp xóa. Thế nhưng lúc này anh không xem không được, cũng may vừa để anh nguôi cơn giận trong lòng. Âm thanh cười nói của mọi người trong sân kế bên không ngừng vang bên tai họ. Giống như hai thế giới khác biệt. Cố Minh Thành mở tin nhắn xem, tin rất dài, là người lạ nhắn: Cố tổng, thành thật xin lỗi, ngày hôm đó thực sự chúng tôi không có đụng vào người chị dâu, chị dâu rất sợ hãi, thu mình lại một góc, chúng tôi nghe nói người phụ nữ kia hại chết con của anh, cho nên chúng tôi đã xử cô ta, chúng tôi cũng xóa hết các video clip trong điện thoại của cô ấy, vì sợ cô ta báo thù chị dâu, nhưng không ngờ người phụ nữ này thật cáo già, đã gửi các video clip qua wechat của chính mình, chúng tôi cũng không nghĩ tới, mong Cố tổng thứ lỗi cho chúng tôi! Khi nhận tin nhắn này Cố Minh Thành rất điềm tĩnh, không có phản ứng gì, nhưng có một chữ “chị dâu” làm cho trong lòng anh dấy lên niềm hy vọng! Anh đưa điện thoại cho Khương Thục Đồng xem. Khương Thục Đồng cũng vậy khi đọc đến chữ “chị dâu” trong lòng cô cũng có một chút xao động, nên cô đọc rất chậm. Tin nhắn này cúng trả lời thắc mắc trong lòng cô là tại sao bốn tên thanh niên không xóa các video clip trong điện thoại Khương Vũ Vi, xem ra Khương Vũ Vi đúng là một con hồ ly ranh mãnh, biết trước nên không dại mà đem trứng bỏ hết trong cùng một cái giỏ! “Cố tổng tôi phải về rồi!” Khương Thục Đồng xem xong hai tay gỡ bàn tay Cố Minh Thành đang ôm ở sau lưng ra. Nói rồi Khương Thục Đồng bỏ đi. Cố Minh Thành chỉ nhìn thấy mái tóc cô xõa xuống che tấm lưng, còn để lộ vòng eo nhỏ rồi bước đi. Cố Minh Thành không thể đi tiễn cô. Có thể bởi vì mối thù với Khương Vũ Vi khiến anh cảm thấy người phụ nữ này độc lập kiên cường, nhìn bên ngoài yểu điệu dịu dàng, nhưng đến khi bị ăn hiếp thì tuyệt đối không ăn hiếp được, cũng có thể hiểu con đường cô ấy đi không có đường quay lại, giờ này lái xe chắc không có vấn đề gì. Cũng có thể hai người đang tức giận, Khương Thục Đồng làm anh tức giận nên đánh cô. Anh đang giận dữ cái gì? Hay là đang giận cô không cho anh.