Yêu Ma Đạo

Chương 128 :

Ngày đăng: 00:32 22/04/20


Nam nhân té lăn trên đất, trên mặt hắn đau đớn bỏng rát, miệng hắn ngập tràn mùi máu, khóe miệng hắn còn vương tơ máu, hắn vịn bàn từ dưới đất đứng lên, lỗ tai rung lên ong ong.



Nam nhân thấy Mạt Đồng lấy ra một cái hộp gấm ném mạnh trước mặt hắn: “Viên [hồi linh châu] này vốn là lễ vật tặng cho ngươi mừng ngươi khai trương trà phô, đây chính là thánh phẩm tốt nhất giúp ngươi khôi phục cùng linh khí, ta thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng), tìm Quỷ vương thỉnh cầu rất lâu y mới nguyện ý tặng cho ta, đáng tiếc hiện tại vô dụng”. Nam nhân chưa kịp cầm lấy,y đã một cước hung hăng đạp vỡ hồi linh châu trân quý.



“….” Nam nhân lau vết máu bên miệng, hàm dưới hắn bị tay Mạt Đồng mạnh mẽ chế trụ, hắn giật giật môi, “Ngươi vốn là không cần làm nhiều như vậy, đến tột cùng ngươi vẫn đối xử với ta như vậy, toàn bộ lại có ý nghĩa gì ….”. Nam nhân cảm thấy mình đang khóc bởi vì hai má hắn bất tri bất giác (không thể nhận thấy, không ý thức, vô tình) đã ươn ướt.



“Ta nói rồi không cần lại có lần thứ tư”. Hai mắt Mạt Đồng tràn ngập tà khí gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân.



“….”



“Một lần nữa ngươi lại chạm đến cực hạn của ta, ngươi dùng lương tâm trả lời ta, ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt sao?”



“…..”



“Ngươi như thế nào không làm….ta thất vọng?” Thanh âm dễ nghe của Mạt Đồng có chút khàn khàn, trong đôi mát y tràn ngập lửa giận đan xen nhau, cổ tức giận kéo theo tà khí mãnh liệt giống như muốn giết chết nam nhân, y bóp cổ nam nhân, nước mắt nam nhân không ngừng rơi, nam nhân lại không có phát ra nửa điểm hút không khí, hai mắt nam nhân phiếm hồng tràn ngập khó chịu.



“Ngày hôm ấy ngươi đến trà phô?” Tích Duyên chấn động (sợ hãi, kinh hoảng, hoảng hốt) nói, đối mặt với câu hỏi trắng trợn của Mạt Đồng, hắn rơi vào hoàn cảnh quẫn bách, chuyện đêm đó vậy mà bị nhìn thấy.




Nam nhân không phản kháng, không giãy dụa, chỉ có như vậy mới không bị đánh, sẽ không liên lụy đến người trong phủ, Mạt Đồng hôn nam nhân đủ rồi, sờ đủ, ôm đủ mới thỏa mãn rời giường, y biểu thị gần đây phải đi xa một thời gian.



“Ngươi đi đâu?” Nam nhân khẽ hỏi, hắn cũng không hy vọng Mạt Đồng đi hại người.



“Đi Thanh Phong cốc”. Mạt Đồng rất thẳng thắn.



Nam nhân biết Mạt Đòng nhất định muốn đi tìm Phật Hàng lấy nội đan thụ yêu nghàn năm, hắn cũng không lên tiếng nữa, hắn không cản được, không có quyền, không lập trường để ngăn cản, tối hôm qua hắn bị đánh rất thảm, bây giờ trên người vần còn đau, hắn đã sớm biết sẽ có hậu quả như vậy, nhưng là tối hôm qua không thể chịu đựng được mới xúc động tát Mạt Đồng một cái.



Hắn rất khó chịu, trong lòng có một vướng mắc, trước mặt Mạt Đồng hắn đã muốn không có thể diện gì nhưng hắn vẫn hy vọng Mạt Đồng đừng hại người, đừng phạm sai lầm.



“Không phải nói trà phô có việc sao? Vậy còn không nhanh lên”. Mạt Đồng một phen kéo chăn trên người nam nhân, y ngồi cuối giường ôm nam nhân, dùng chăn bao lấy cơ thể nam nhân, ôm nam nhân tới phòng tắm trong nội viện.



Thân thể nam nhân cứng ngắc, mạt Đồng nhận ra phản ứng của nam nhân, y để nam nhân tự mình tắm, xong việc y liền rời Mạt phủ, nam nhân không biết lần này Mạt Đồng đi mất bao lâu, hắn không tiện mở miệng hỏi Mạt Đồng cũng không nói, Mạt Đồng ngay cả câu “tái kiến” chưa nói đã đi, hắn cũng không thấy Mạt Đồng lúc rời đi, hắn cúi đầu suy nghĩ, trong đáy mắt tràn ngập hơi nước, khí tức.



Hắn cùng Mạt Đồng vừa quen thuộc như vậy, cũng vừa xa lạ như vậy…