Yêu Ma Đạo
Chương 137 :
Ngày đăng: 00:32 22/04/20
Nhưng rất nhanh nam nhân liền khôi phục bình tĩnh. Mà Cửu Hoàng sở dĩ rất thẳng thắn có lẽ là do y đối với nam nhân yên tâm, cho nên mới có cảm nghĩ như thế. Khi nghe thấy lời nói của Cửu Hoàng thì nam nhân ngẩn người một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Hắn không có nhìn Cửu Hoàng, cũng không biết dùng biểu tình gì đối mặt Cửu Hoàng, hắn từng bước lui về phía sau tạo ra khoảng cách giữa 2 người, trên lông mi hắn có sương mỏng đông cứng lại, làn sương mỏng bên miệng Cửu Hoàng ở trong ban đêm cực kỳ rõ ràng.
“Vậy ngươi đi đi, qua mấy ngày nữa ta có thể cũng……..”. Lời nam nhân còn chưa nói xong, Cửu Hoàng nâng mắt lên nhìn hắn vài lần, đem hắn bế lên bậc thang, khiến hắn đứng ở trên bậc thang, hắn kinh hoảng cúi đầu nhìn Cửu Hoàng, vừa lúc đón nhận đôi môi Cửu Hoàng nghênh diện mà đến.
* nghênh diện: đối diện, ngay trước mặt.
Nhưng rất nhanh tay Cửu Hoàng do độ ấm thân thể nam nhân mà nóng lên.
“Cửu…….”. Nam nhân hôn đến không nói nên lời, từ “Hoàng” còn chưa ra khỏi miệng thì bên môi lại bị cạy mở.
“Ân?”. Cửu Hoàng biếng nhác lên tiếng, cảm giác nam nhân lại lui ra phía sau, y một đường ôm nam nhân, hôn nam nhân, 2 người vừa ôm hôn vừa lui ra phía sau bậc thang.
Bên ngoài gió tuyết rất lớn, đại môn Trương phủ đóng chặt, hai ngọn đèn ***g màu đỏ lay động, bởi vì bốn bề vắng lặng nên ở đây có vẻ rất vắng vẻ, rất yên tĩnh, hơn nữa đối diện Trương phủ là Đại Nham miếu khá nguy nga, không khí bốn phía có vẻ có chút âm lãnh hơn nữa gió tuyết đan xen nơi này lại không người, Cửu Hoàng cũng không cần kiêng nể gì hôn nam nhân, ôn nhu làm cho nam nhân không có nửa điểm sức chống cự.
Nam nhân muốn nói đừng như vậy, tuy rằng nơi này bốn bề vắng lặng nhưng mà đây vốn là bên ngoài, bị đồn đại kỳ thật cũng không tốt lắm, nhưng mà Cửu Hoàng hôn hắn khiến hắn không thể mở miệng, cảm giác tay Cửu Hoàng vạch y phục hắn ra.
“Lạnh……..”. Nam nhân nhíu mày.
“Vậy ôm chặt một chút”. Hai tay Cửu Hoàng ôm thắt lưng nam nhân, xiết chặt áo lông thật dày mặc trên thân nam nhân, cơn gió lạnh khẽ thổi mái tóc trắng thật dài của Cửu Hoàng, sợi tóc trắng như tuyết trong gió lay động…….
Chóp mũi Cửu Hoàng nhẹ nhàng chạm vào hai má hơi lạnh của nam nhân, Cửu Hoàng ôm sát hắn, vừa hỏi hắn, trò chuyện với nhau vừa nhẹ nhàng cọ 2 má hắn……..
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân có chút dao động nhưng hắn cũng chỉ là cúi đầu “nga” 1 tiếng, hắn nghe lời nói của A Cầm thì trong lòng hơi có chút khó chịu, bất kể có đúng hay không Mạt Đồng nói những lời này, những lời này liền giống như khắc họa nam nhân, hắn cũng lớn tuổi, không có cách nào so với A Cầm đang hết sức sáng sủa, rực rỡ.
“Ngươi người này sao vô lễ như thế, ta đang nói chuyện với ngươi mà ngươi chỉ “nga” một tiếng?”. A Cầm ngăn cản nam nhân, từ nhỏ A Cầm lớn lên ở Thanh Lâu, mà tiểu quan ở nơi này tính tình có chút nóng nảy, đối nam nhân cũng là không khách khí, “Lần sau ngươi đừng tới đây nữa, ngươi đem rượu tới làm cái gì, nghĩ muốn nịnh bợ quan hệ hay là muốn vãn hồi* Mạt Đồng, hiện tại Mạt Đồng không muốn lại nhìn thấy ngươi, ngươi đem mấy thứ này tới có ích gì”. Tiểu quan kia ôm 1 vò rượu liền ném xuống đất.
* vãn hồi: bù đắp, xoay chuyển, thu lại
Vò rượu kia rơi vỡ nát, mảnh vỡ bắn tung tóe cắt bị thương mu bàn tay A Cầm, nam nhân đứng không nhúc nhích, nam nhân liếc mắt nhìn kỹ A Cầm 1 cái, người này bộ dáng cũng không sai, mi thanh mục tú*, nhưng thật ra tính tình không tốt lắm. A Cầm tức giận đến phát run đẩy nam nhân ra, nam nhân lập tức lui ra phía sau vài bước, mà lúc này cửa nhà trúc mở, nam nhân còn chưa kịp phản ứng nhìn đến bộ dáng a Cầm lung lay sắp đổ, còn lộ ra một bộ bộ dáng tựa hồ là nam nhân bắt nạt y.
* mi thanh mục tú: mày xinh mắt đẹp túm lại là e nó mặt mày sáng sủa, xinh đẹp
Thân ảnh mạt Đồng nháy mắt tiến đến gần, y kéo A Cầm lại, nhìn đến tay A Cầm bị thương thì y liền nhíu mày, nam nhân cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nam nhân không tự giác lui lại mấy bước, mùi rượu trên người hắn có chút gay mũi, mà đối loại tình huống này hắn cũng không giỏi giải thích, vẫn là không cần giải thích vẫn tốt hơn.
A Cấm đến gần bên tai Mạt Đồng thì thầm vài câu, Mạt Đồng mím môi không nói 1 lời nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy được có chút dư thừa, nam nhân đứng ở tại chỗ không biết làm như thế nào như thế nào cho phải.
“Ta……..”.
Lời nam nhân còn chưa nói xong, A Cầm liền thương tâm đối Mạt Đồng nói, “Hôm nay ta cố tình đi tửu phường mua cho ngươi 1 xe rượu, ai ngờ thời điểm trở về nhìn đến người này lén lút đứng ở cửa nhìn trộm, ta hỏi hắn tới làm cái gì, hắn chẳng những không thèm nhìn còn đẩy ta, làm hại ta đụng vỡ 1 vò rượu làm tay của ta bị thương”. Y nói đích thực rõ ràng, hợp lý giống như đều là lỗi của nam nhân.
Sắc mặt mạt Đồng dần dần lạnh lùng, đồng tử đen như mực lộ ra hàn ý đến tận xương, thân thể nam nhân do rét lạnh mà trở nên có chút run rẩy…….
Nghe được lời nói vô lại của A Cầm, tâm nam nhân triệt để lạnh hơn phân nửa…..