Yêu Ma Đạo

Chương 159 :

Ngày đăng: 00:32 22/04/20


Phật Hàng xuất hiện làm nam nhân cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không biết vì sao Phật Hàng sẽ xuất hiện lúc này, nhưng mà hình như pháp lực của Phật Hàng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, áo cà sa màu bạc của y che lại bầu trời, bầu trời truyền đến Phật quang chiếu sáng lên thành trấn……..



Phật Hàng vững vàng đứng ở không trung, y tụng kinh Phật trợ lực, một cái áo cà sa chống đỡ cỗ âm khí cường đại kia, thời điểm y thu hồi áo cà sa mặc lại trên người thì băng nhận đả thương người đều biến mất hết. Thân hình y cấp tốc chớp động, xuyên qua sương tuyết hơi mỏng, tự mình nhảy vào khách ***, thời điểm y nhìn thấy nam nhân thì lộ ra tươi cười, nhợt nhạt mà thản nhiên……..



Thấy nam nhâm nhìn thấy Phật Hàng thì Cửu Hoàng mời Phật Hàng ngồi xuống, nam nhân muốn nói chuyện nhưng Phật Hàng lại mở miệng trước, y nói cho nam nhân hành trình gần đây của y, đầu tiên là y đi vạn ma quật trấn áp ma khí đang rục rịch, mấy vị cao tăng kia còn truyền công lực cho y cho nên hiện tại y so với trước kia càng thêm lợi hại, thời điểm y trở về tìm nam nhân thì Trương quản gia nói nam nhân đã rời đi, y liền một đường tìm kiếm, chính là trùng hợp nhìn thấy nơi này âm khí tăng vọt………



Không ngờ sẽ ở nơi đây gặp nam nhân, hơn nữa nam nhân ở cùng 1 chỗ với Cửu Hoàng, chỉ là Phật Hàng đối với Cửu Hoàng người này cũng không phản cảm, cũng không để ý Cửu Hoàng đồng hành cùng nam nhân.



“Vậy bây giờ ngươi định đi đâu?”. Nam nhân hỏi Phật Hàng, hắn rất bình tĩnh, sau khi trải qua chuyện kia thì hắn đã cảm thấy không sao cả, dù sao người khác đều nhìn hắn như vậy.



“Ngô đi U sơn, ngày mai nơi đó âm khí sẽ bùng nổ, ngô cần phải tới xem”. Phật Hàng uống một ngụm rượu, y liếc mắt nhìn Cửu Hoàng 1 cái, “Bây giờ ngươi thay ngô chiếu cố hắn một chút, khi quay lại ngô lại đi tìm các ngươi”.



Nam nhân nhíu mày, “Ngươi đừng đi, nơi đó rất nguy hiểm”.



Phật Hàng đang muốn mở miệng thì lại nghe Cửu Hoàng bổ sung một câu, “Chúng ta vừa mới đi ra từ nơi đó, nếu hiện tại đi vào, có thể…….”. Chín Hoàng không có tiếp tục nói tiếp.



Có thể đi ra liền đừng đi vào………..



“Ngô phải đi”. Phật Hàng nhíu mày một chút, có chút bất an tỏ ý, “Phương trượng Hoằng Pháp Tự nói, ngài từ trong gương nhìn thấy mấy ngày sau môn chủ Nham môn cùng Mạt Đồng, còn có xà yêu đều xuất hiện ở nơi đó, phương trượng nói hiện tại âm mạch đang thay đổi vị trí, phải rút thanh kiếm kia ra, phải cắm vào âm mạch mới có thể ổn định âm khí……..”.



“Hiện tại thanh kiếm kia đang cắm trên âm mạch”. Cửu Hoàng không có ăn cái gì, y ngậm 1 phiến tuyết liên ở miệng, con ngươi biếng nhác rất là mê người, y đảo mắt mỉm cười nhìn về phía nam nhân, “Ngươi ăn từ từ, coi chừng phỏng”.



Nam nhân gật gật đầu, hắn cẩn thận ăn một miếng đồ ăn, hắn nhớ tới cái gì ngược lại đối hai người nói: “Mấy ngày trước đây ta vốn định tìm người nói chuyện âm khí bùng nổ, rốt cuộc nên áp chế như thế nào, bởi vì vài ngày trước đó ta để ý Phật đường trong âm phủ có bày pháp trận, hơn nữa phía sau Phật đường kia chính là địa phương cắm kiếm, có Phật quang chiếu…….”.



Mà cái pháp trận kia là nam nhân từng dạy Nham Vân, hắn đương nhiên biết bốn phương vị ở âm phủ kia xảy ra sự cố đang bày trận trợ giúp trận pháp, mà 4 địa phương thì trong đó một cái phương vị chính là phòng ngủ của Nham Vân, thời điểm ngày ấy hắn đi khi hắn nhìn giường của Nham Vân thì phát hiện Nham Vân dán bùa trên tường bên cạnh giường.



Ở bốn phương vị xác định đều có ấn phụ trợ, nam nhân cảm thấy hẳn là có thể trấn trụ âm khí cho nên sau đó hắn liền không có lại nói đến chuyện âm khí bùng nổ cùng Nham Vân.




Nam nhân sớm biết rằng bản tính Nham Vân lãnh đạm, chỉ cần Nham Vân không thích thì y cũng không sẽ quý trọng, càng thêm sẽ không thông cảm.



Nam nhân đi tới đi lui ở trong đại đường, hắn bất an nhìn ngoài cửa, khiến Nham Vân rất không vừa lòng, không bao lâu sau thì Mạt Đồng từ ngoài đi vào, sau khi nhìn thấy nam nhân thì sắc mặt Mạt Đồng trở nên rất khó coi.



“Tại sao ngươi lại quay lại?”.



Nam nhân không nói chuyện nhưng hắn cảm giác được Mạt Đồng tới gần, linh khí trong cơ thể hắn lại bắt đầu xao động giống như muốn bạo phát, khiến trên người hắn rất không thoải mái, thân hình hắn lung lay chống đỡ cạnh bàn.



“Ta hỏi ngươi tại sao quay lại đây?”. Mạt Đồng tức giận, hai tròng mắt y đều lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, “Ngươi không biết nơi đây rất nguy hiểm? Còn trở về làm cái gì?”.



“Ta còn có việc chưa có làm xong”.



Nam nhân trả lời, đưa tới tiếng cười nhạo của Nham Vân, “Ân, hắn có chuyện rất quan trọng chưa làm xong, hắn là trở về nhìn ta chết như thế nào, thật khó cho hắn từ xa như vậy chạy về đến, đêm nay ta đây chính là phải chết cho phiêu lượng (đẹp) một chút”.



Nam nhân trầm mặc. Hắn không biết phải nói cái gì……….



Hắn đã trở lại, sẽ trở lại, hắn không sợ chết nhưng mà hắn lo lắng, quan tâm đến những người này……….



Nham Vân âm tình bất định nhìn chằm chằm nam nhân, y kéo kéo vạt áo trường bào tử y, lúc này bóng lông mi bao phủ hai tròng mắt y sâu thẳm, tươi cười bên môi y lộ ra vài tia trào phúng, hình như còn mơ hồ mang theo một chút tự giễu.



Lảm nhảm: cái thằng Nham (hiểm) Vân này đầu óc méo mó, chó gặm lúc nào cũng nghĩ xấu cho thúc, cứ thấy cái bản mẹt nó xuất hiện là tui lại mún lôi dép ra quánh zô mẹt nó cho pa má nó ko nhận ra lun



Tui quyết định gọi nó là Nham hiểm (ngửa mặt lên trời cười to)



Ôi a Chín lun lo nghĩ cho thúc, e iu a quá đi