Yêu Ma Đạo

Chương 158 :

Ngày đăng: 00:32 22/04/20


Nam nhân không muốn cãi cọ cùng Nham Vân, Nham Vân đối hắn có thành kiến rất sâu, hắn hoàn toàn không giải thích rõ ràng được, cho dù giải thích thì Nham Vân cũng sẽ không bởi vì đôi câu vài lời của hắn mà tin tưởng hắn, cho nên hắn cũng không định giải thích, tuy rằng cách nói của Nham Vân làm cho hắn bị tổn thương nhưng hắn cũng chỉ có thể cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy, hắn cảm thấy đêm nay hắn tới có chút dư thừa. Hắn vừa định đi thì trong chớp mắt Nham Vân đi tới trước người hắn, hắn suýt nữa đụng vào Nham Vân.



“Còn có việc?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Nham Vân, “Điều ta muốn nói đã nói xong, điều ngươi muốn nói thì vừa rồi ta cũng đã nghe qua, tuy rằng khó nghe nhưng cuối cùng có thể làm cho ta hiểu được suy nghĩ của ngươi”.



Nam nhân ở trong mắt Nham Vân thủy chung đều là không đáng giá một xu, giống như bùn đất bình thường thê thảm buồn bã……..



“Sư thúc”. Nham Vân lại thực châm chọc gọi nam nhân, y giơ tay nắm cằm nam nhân, y khiến nam nhân ngẩng đầu, y không cho phép nam nhân cúi đầu trước mặt y, y ép nam nhân nhìn chăm chú vào y, “Mấy năm nay ngươi hẳn là từng có không ít nam nhân, để cho ta nhìn xem khẩu kỹ nhìn ngươi có tiến bộ hay không”.



Nham Vân hoàn toàn coi thường tâm tình nam nhân, đây so với hành vi vũ nhục càng tổn thương người hơn nữa, khóe mắt nam nhân có chút ướt át, khóe miệng lộ ra vài tia chua xót, tuy rằng nam nhân mặt đối mặt cùng Nham Vân nhưng ánh mắt hắn laị nhìn về phía khác……



Nam nhân ngậm miệng, không nói lời nào.



Nham Vân cảm thấy không thú vị, thản nhiên nhìn nam nhân 1 cái, buông nam nhân ra để nam nhân đi ra ngoài, “Bất quá người giống như ngươi vậy thì cũng không biết có thể có bệnh hay không”. Nham Vân hừ lạnh vài tiếng nở nụ cười leo lên giường đi ngủ.



Nham Vân là biến thành ghét bỏ nam nhân dơ bẩn………..



Nam nhân cũng không biết bản thân đi ra khỏi phòng Nham Vân như thế nào, đêm nay hắn không có trở về phòng mà hắn ngồi bên cạnh ao hoa sen ở âm phủ suốt một đêm, tuyết liên tục rơi không ngừng, nhẹ nhàng như lông ngỗng chậm rãi rơi xuống, hơi nước bao phủ trên mặt ao hoa sen, bên này ngồi bên cạnh ao từ xa nhìn lại bờ vai của hắn có chút run rẩy……



Suốt một đêm không ngủ hai tròng mắt nam nhân có chút tơ máu.



Lúc trước thời điểm nam nhân ở Bạch Vân Quan trên Thanh Sơn, trước kia Nham Vân rất bám hắn, sau chuyện chỉ điểm kia thì Nham Vân bắt đầu xa cách hắn, chán ghét hắn, thậm chí là phản cảm hắn.



Nếu không phải đêm đó nam nhân uống rượu thì Nham Vân sẽ không nhầm hắn thành Liễu Phong, nếu không phải phía sau núi rất tối thì Nham Vân có thể nhìn rõ hắn không phải Liễu Phong mà là sư thúc, nếu không phải ngày hôm sau sau khi hắn tỉnh lại tiếp nhận sự thật quá nhanh thì Nham Vân cũng sẽ không nghĩ đến là hắn cố ý câu dẫn, nếu không phải ngày đó Liễu Phong xuống núi mua hàng hóa thì sẽ không phát sinh loại chuyện này…….



Khi đó nham nhân nhớ rõ Nham Vân đều là gọi tên Liễu Phong, khi đó hắn cũng nhớ rõ ánh mắt Nham Vân nhìn hắn tràn ngập chán ghét cùng hèn mọn thậm chí là ghê tởm…….



“Tại sao lại là ngươi?”. Trong giọng nói Nham Vân tràn ngập tiếc nuối cùng phiền chán.



“Phải…….. Là ta……”. Khi đó nam nhân làm chưởng môn, thậm chí ở trước mặt Nham Vân đều không ngẩng đầu lên nổi, đầu tiên hắn không muốn nhất chính là xử phạt Nham Vân, mà đó là sai lầm của chưởng môn Bạch Vân Quan.



Nhưng là nam nhân chín chắn lựa chọn chấp nhận sự thật, hắn xử phạt Nham Vân, khiến Nham Vân diện bích tư quá* nhưng mà Nham Vân không bao giờ … nữa giống như trước kia thường lui tới nói chuyện cùng với hắn.



* diện bích tư quá: bị phạt ở trong phòng suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân




“Ta không sao…….”



Nam nhân đoán Cửu Hoàng đã biết chỉ là không có nói rõ ra mà thôi, Cửu Hoàng ôm hắn, để hắn không cần lo lắng, Cửu Hoàng nói qua phải bảo vệ hắn thì nhất định có thể làm được. Hắn dựa vào Cửu Hoàng ngủ, thời điểm khi hắn tỉnh lại thì đã ra khỏi Mãnh Quỷ trấn, đệ tử Nham môn đưa bọn họ đưa đến”Vũ thành”, liền vội vàng rời đi.



Vũ thành sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì bốn mùa nơi đây có mùa mưa lâu dài, mà gần đây đều là mưa xen lẫn tuyết, bầu trời một mảnh tối như mực, đã bị âm huyệt ảnh hưởng……..



Cả thành trấn có vẻ thực tiêu điều, 2 người tìm 1 khách *** ở lại, thời điểm 2 người dùng bữa, chợt nghe đến trên đường có người kêu thảm thiết, cả lâu đều bị đập vào nghe tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”.



Bầu trời lại rơi băng đá xuống………



Đâm bị thương rất nhiều người trên đường………



Nam nhân nhíu mày, cùng Cửu Hoàng đang uống trà đang bình tĩnh xem tình hình dưới lầu, bọn họ ngồi trong một phòng trang nhã ở lầu hai, đột nhiên dưới lầu nghe bốn phía trong đám người có người ở hét lên ——



“Mau nhìn bầu trời! Có thần tiên!”.



“Phật tổ hiển linh!”.



Nam nhân theo bản năng nâng mắt lên nhìn về phía bầu trời đêm đen sì, có hào quang màu bạc chói mắt phân bố xẹt qua, lập tức ánh vào mi mắt chính là…….. Một vị nam tử tóc bạc thân pháp nhẹ nhàng, dưới chân y đạp gió, gió mạnh thổi vạt áo y cuộn lại, Phật châu trên cổ ẩn ẩn tản ra hào quang…….



Ngón tay y kết Phật ấn, hai mắt chăm chú nhìn niệm tụng Phật hiệu, có phù văn(ký hiệu) màu vàng tràn ra từ khóe miệng y, áo cà sa trên người y cởi ra, 1 tay kéo kiện áo cà sa dần dần to lên ngự phong (cưỡi gió) mà đến. Áo cà sa màu bạc tụ lại pháp lực cường đại, dần dần biến lớn giống như nhìn không thấy giới hạn, rất có xu thế phô thiên cái địa *, cho đến khi chậm rãi bao phủ bầu trời Vũ thành……..



* phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.



Ngăn lại băng nhận (trụ băng sắc bén như lưỡi dao) rớt từ bầu trời xuống………



Nam nhân vừa liếc mắt liền nhận ra người đến là Phật Hàng…………



Lảm nhảm: edit chương nì xong thì tui mún chém thèng Nham Vân ra thành từng miếng, thèng nì vô cùng bỉ bựa, tội cho Tích thúc quá hà, ôi chỉ có a 9 là lun suy nghĩ, lo lắng hết lòng vs thúc thôi, sao thúc ko bồ kết a í cho rồi



Cuối chương a Hàng xuất hiện hoành tráng ghê ta nơi, chơi nổi lấy ánh sáng làm nền giống tắc kè bông quá ^.^