Yêu Ma Đạo

Chương 177 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Tà đế đến đây…….



Gần như đồng thời khi Nham Vân nói chuyện thì đại môn của mật thất bị tà khí mở ra, phong ấn cũng bị phá tan hoàn toàn, vài đạo linh quang chợt bắn ra phá nát đại môn chắc chắn của mật thất.



Tà khí dũng mãnh vào vào bên trong. Phật quang bị cản lại, lúc sáng lúc tối chớp lóe, Tích Duyên nghe được tiếng bước chân hữu lực, chậm rãi hướng bên này bọn họ đi tới, Nham Vân cũng tự động ôm chặt Tích Duyên. Thân thể Nham Vân chắn ở bên ngoài, thay Tích Duyên chặn tà khí.



“Ngươi không nên manh động”. Nam nhân nhắc nhở Nham Vân.



Tay Nham Vân đặt ở trên bí huyệt của nam nhân: “Rõ ràng là ngươi kẹp chặt ta”. Y phủ nhận chính mình sờ thân thể nam nhân, nhưng tay y còn muốn đi xuống, khiến nam nhân chân tay luống cuống.



Bóng đen đi tới đây, nam nhân nhìn thấy một nam tử toàn thân hắc bào, thân pháp rất nhanh di động tới trước mặt bọn họ, hắn không thể nhúc nhích, pháp lực của Nham Vân không có…….



Cái này có gì mà tốt đây. Ngay thời điểm hai người đều cảm thấy không có hy vọng gì thì bóng đen lại đứng ở trước mặt bọn họ, hắc khí bốn phía nháy mắt tiêu tán, nam tử kia phát ra tiếng cười khẽ quỷ dị.



“Ngươi là ai?”. Tích Duyên do dự hỏi thân phận người tới.



Nham Vân nhẹ nhàng nhéo chân nam nhân một chút, “Này cần gì phải hỏi?”. Nham Vân cười nhạo nam nhân trì độn, nhưng không có trực tiếp mắng nam nhân, y hỏi vặn lại khiến nam nhân nháy mắt á khẩu.



Là tà đế……



“Bổn tọa là tà đế”. Khi nói chuyện hắc y nam tử kéo mạo tử (nón) trên đầu thấp xuống, cả người y chìm trong bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo thật của y. Nghe không ra thanh âm chân thật của y.



Nham Vân mân miệng nhìn chằm chằm tà đế, y ôm sát nam nhân, cũng không có mở miệng nói chuyện, mà trong lòng nam nhân trở nên bất an, áp lực cường đại như vậy khiến nam nhân không thể nào mở miệng được…….



Mà kim Phật kia căn bản không ngăn cản được tà khí của tà đế, bên ngoài bầy yêu loạn vũ, tà khí bức người, khí thế sát (giết) nhân, khiến người không thể chống đỡ được.



Tà đế vung ống tay áo lên, Nham Vân bị một cỗ khí lực mạnh mẻ hất bay ra ngoài, Nham Vân đụng vào tượng Phật, nam nhân có chút lo lắng, mà tà đế nhìn thấy sắc mặt Nham Vân trắng bệch, bộ dáng khóe môi lộ ra tơ máu thì y cuồng tiếu…….



“Bổn tọa muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, nhưng mà hôm nay tâm tình bổn tọa không tồi, chỉ cần ngươi giao ra lệnh bài môn chủ của Nham môn thì bổn tọa có thể thả ngươi một con đường sống”. Tà đế trên cao nhìn xuống đứng ở phía trước hai người, y chỉ hướng nam nhân nhìn thoáng qua, ngược lại từng bước một đi hướng Nham Vân bị trọng thương, y muốn chính là Thần Hỏa ấn của môn chủ Nham môn.



“Muốn Thần Hỏa ấn?”. Nham Vân mặt trắng bệch ngồi dậy, y dựa vào tượng Phật thản nhiên nở nụ cười, “Muốn lệnh bài của môn chủ Nham môn, ta thấy ngươi đang nằm mơ”. Y không cam lòng yếu thế, chết thì chết, y không sợ.



“Y nói bổn tọa nằm mơ, ngươi cảm thấy sao?”. Tà đế cười khẽ dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tích Duyên toàn thân không thể nhúc nhích ngồi ở góc, “Hiện tại y không có quyền lên tiếng, ngươi thay y trả lời bổn tọa”.



Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, Nham Vân kiên trì không giao ấn ký, hắn do dự một lát mới ngẩng đầu nói: “Ta không nhúc nhích được, nếu có thể động, có thể thay ngươi tìm”. Hắn tương kế tựu kế.



Nham Vân lại tức giận: “Ngươi câm miệng cho ta”. Y đang cảnh cáo nam nhân, không cần tự tiện quyết định thay y.



“Ngươi câm miệng cho bổn tọa, hiện tại bổn tọa không có hỏi ngươi, ngươi không có quyền nói chuyện”. Tà đế đứng ở giữa hai người, y khẽ hừ một tiếng, Nham Vân bị tà khí áp sát khiến cho khóe miệng tràn ra tơ máu đỏ tươi, tơ máu kia ở trên mặt tái nhợt của Nham Vân có vẻ yêu diễm dị thường, Nham Vân rất khó chịu, muốn mắng tà đế chơi trò lạnh lùng gì, lại bị tát mấy cái.



Lực đạo cái tát kia cách không kéo tới, đánh Nham Vân té ngữa trên mặt đất, có thể nhìn thấy dấu ngón tay làm cho người ta sợ hãi hiện ra trên mặt trắng nõn bị đánh của Nham Vân, cho dù là Nham Vân đang chảy máu nhưng Nham Vân cũng quật cường không chút nào khuất phục.
Không trung có một đạo thanh mang cắt qua kết giới của tà đế, kết giới trên bầu trời vỡ tan mở ra, vỡ thành vô số linh quang cùng với linh tuyết bay xuống…….



Tấn công, tiêu diệt tà linh…….



Thiên trượng quang mang, vô số mũi nhọn lóa mắt đang bay xuống, phía chân trời có hồng quang trùng phá, cự đại linh ấn vọt lên bầu trời đêm, một thanh linh kiếm cự đại chém xuống Thiên Phật tháp…….



Liếc mắt một cái thì nam nhân liền nhận ra đó là Thanh Hồn kiếm…….



Liễu Phong tới rồi, Liễu Phong xuống khỏi Thanh Sơn, tới Thanh Phong cốc, trấn áp tà khí.



Nam nhân trơ mắt nhìn thấy Thiên Phật lâu bị cự kiếm chứa cường đại linh lực chém vào ——



Không nên……..



Không thể như vậy, Nham Vân còn bị tà đế phong ấn ở bên trong……. Nham Vân còn ở bên trong!



Hắn vịn cây muốn hét lên cũng không hét được, kêu cũng kêu không ra tiếng, tuyết lang rống giận trùng phá phía chân trời. Vạn trượng phật quang kia bị tách thành hai nửa tràn ra từ trong tháp, ý đồ xuyên phá tầng tầng tà khí kia…….



Vô số linh trận hướng Thanh Phong cốc áp xuống.



Trong nháy mắt ——



Thanh Phong cốc trở thành luyện ngục linh hải (biển khổ địa ngục), hắn không có sức lực, nếu không phải lúc nãy Nham Vân quấy rối thì bây giờ hắn còn có thể giúp đỡ, hắn đứng đều đứng không vững, té trên mặt đất.



Không biết qua bao lâu, hắn bị tà khí khiến cho mê man, lực chấn động mạnh mẻ kia khiến cho nội tạng sắp nhanh bị chấn nát, cho tới khi một mạt thân ảnh tuyết trắng cùng một thân ảnh đen tuyền dừng ở trước người hắn…….



Hắn khẽ lẩm bẩm: “Phật Hàng?”.



“…….”



“Tà đế?”.



Hắn nhận được đáp án là ——



“Không phải”.



“Không phải”



Hai cái thanh âm dễ nghe đồng thời trả lời hắn, hắn cố gắng nhìn rõ hai người trước mắt, trước mắt là hai người hồi lâu không thấy, Mạt Đồng cùng Cửu Hoàng……..