Yêu Ma Đạo

Chương 191 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Nam nhân lắc đầu. Hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng tà đế, cho dù hắn mặc kệ chuyện của chính phái nhưng sẽ không rơi vào ma đạo, hắn biết rõ lập trường của chính mình, thực hiểu biết nhu cầu của chính mình.



Nam nhân cũng biết rõ tà đế sẽ không thương tổn hắn bởi vì mấy lần gặp trước hắn phát hiện tà đế không có ác ý đối hắn, tuy rằng là như vậy nhưng hắn cũng sẽ không vi phạm ý nguyện của chính mình.



Tà đế liền đứng cách nam nhân không xa, thân ảnh y chớp lên, nháy mắt di chuyển tới trước mặt của nam nhân, nam nhân cũng không lùi bước, hai người đứng đối diện. Nam nhân rất lãnh tĩnh, thực bình tĩnh.



Tà đế khẽ cười nói: “Chẳng lẽ ngươi bởi vì người trên lầu kia mới cự tuyệt bổn tọa sao?”. Thanh âm của y rất nhẹ, lộ ra một tia khí tức nguy hiểm, cái loại cảm giác này thực quỷ dị, thực âm lãnh.



Bóng đêm đen như mực. Ánh sáng trong viện u ám, bốn phía bị âm khí bao phủ, tà khí chậm rãi mượn sức bóng đêm, truyền đi từng đợt từng đợt âm phong, sợi tóc của nam nhân bị thổi bay, lá rụng trên mặt đất bị cuốn lăn lộn, phát ra tiếng vang lả tả.



“Ta chỉ muốn cuộc sống yên bình, ta không thể giúp ngươi đạt thành bá nghiệp, ngươi có thể tìm chọn những người khác, ta không thích hợp cái loại cuộc sống này”. Nam nhân thực thẳng thắn nói với tà đế.



“Cuộc sống yên bình……..”. Tà đế nhẹ nhàng nở nụ cười, y không có lại tiếp tục khuyên bảo nam nhân, sau 1 đoạn thời gian trầm mặc thật dài thì hai người giống như đều đang giằng co, cuối cùng tà đế lại thấp giọng mơ hồ nói một câu: “Cuộc sống mà ngươi muốn ta sẽ cùng ngươi”.



Nam nhân có chút không hiểu nhìn về phía tà đế, hắn cảm thấy được cảm thấy người này hắn hẳn là nhận thức, từ thời điểm gặp mặt lần đầu tiên thì hắn đã có loại cảm giác mãnh liệt này. Nhưng mà nam nhân hi vọng không có bằng chứng mà loạn đoán thân phận của tà đế……..



“Lời này của nên nói cho nữ nhân ngươi thích nghe mà không phải ta, ta cùng với ngươi không có chút quan hệ, xin ngươi không nên dùng từ hàm hồ như vậy, ái muội bất chính tùy tiện thay ta quyết định”. Thanh âm của nam nhân rất nhẹ, thực tự nhiên, hắn thấy thực thông suốt nên ngữ khí nói chuyện tự nhiên cũng là nhẹ bổng, làm cho người ta nghe xong cảm thấy được hắn rất thẳng thắn.



Tà đế kéo thấp mũ, tự nhiên tỏ ý: “Ngươi thật đúng là thẳng thắn, bất quá ta thích ngươi như vậy”.



Nam nhân nhíu mày.



Tà đế nói chuyện luôn lộ ra một cỗ ái muội, giống như là vô hình dẫn dụ hắn, hắn thất thần một lát thì tà đế đã bức hắn tới góc tường trong viện tử.



“Ngươi muốn thế nào?”. Nam nhân không rõ ý tứ của tà đế.



Tà đế bị bao phủ trong bóng đêm, khẽ cười: “Ta mang ngươi đi một chỗ, ngươi tự quyết định”. Y giơ tay tóm lấy cánh tay của nam nhân, chỉ thấy quang quang mang hiện lên ngã tư đường u ám……..



Nam nhân bị đưa tới 1 ngọn núi cách đó mấy trăm dặm, tấm bia đá khắc 2 chữ to “Hoành Đỉnh” bắt mắt, nơi này khắp núi đều là cây liễu.



Nam nhân nhìn mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, có một tòa kiến trúc to lớn đứng sừng sững, nơi này tựa hồ là địa phương tà đế ở, hắn có chút chần chờ, hắn không muốn đi tới nhưng tà đế lại xoay người giơ tay cầm tay của hắn, nắm chặt, không cho hắn cơ hội giẫy ra, tà đế đi thực nhẹ nhàng, trường sam đen như mực bị gió thổi cuộn lại………



Nam nhân ngửi thấy 1 cỗ mùi tuyết liên quen thuộc…….




Nhưng là có Mộc gia trấn ở đây nên cơ bản không có quỷ quái, có quỷ đều bị thu.



Ngày hôm đó Mộc gia có dạ yến, mời nam nhân tới dự, hắn phân vân vì do phụ thân của Mộc Phàm Phương mời cho nên hắn cũng không từ chối được, hắn để Mạt Đồng tự ở nhà xướng ca, nói buổi tối có chuyện gì phải đi ra ngoài một chút, Mạt Đồng bảo hắn sớm về nhà một chút, hắn gật đầu đáp ứng liền đi tới Mộc phủ.



Hắn mang theo 1 ít lễ vật đi bái phỏng (thăm hỏi), tới rồi mới biết được dĩ nhiên là là gia yến của Mộc gia, Mộc Phàm Phương thế mà dám mời hắn tham dự, phụ thân của Mộc Phàm Phương vì cảm tạ lần trước hắn mang Mộc Phàm hồi phủ cũng liền mời hắn đến đây.



Mộc gia là1 đại gia tộc, rất nhiều thân thích tới đây, mà hai vị hôm nam nhân đi uống rượu mừng tân hôn cũng tới đây, Mộc lão gia đối nam nhân rất tốt, tiếp đón lại thực chu đáo.



Nam nhân đang ở cùng Mộc gia lão gia, mà lúc này một vị thanh niên mặc trường sam tử sắc hoa mĩ, đầu cài phát quan màu vàng tinh xảo chậm rãi đi tới hướng bên này…….



“Cữu cữu (cậu), hôm nay là gia yến vì sao sẽ có người ngoài, vị này chính là ai?”. Một thanh âm dễ nghe lộ ra sự lãnh đạm vang lên, thanh âm quen thuộc này khiến cho nam nhân ngẩng đầu nhìn nhìn người đang đứng trước mặt…….



Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân hiện lên vài tia kinh ngạc, hắn nhìn thấy không phải ai khác mà chính là —— Nham Vân!



Nham Vân diện vô biểu tình (mặt than, mặt đơ) nhìn chằm chằm nam nhân, mà lúc này 1 nữ nhân mặc y phục hồng nhạt, diện mạo xinh đẹp đi tới……..



“Phu quân, sao ngươi lại có thể vô lễ đối khách nhân như thế………”. Nữ nhân kia đang làm nũng với Nham Vân, còn tranh thủ liếc mắt tỏ vẻ xin lỗi nam nhân 1 cái, lúc sau lại che miệng nở nụ cười, “Ngươi chính là vị Tích đại ca mà Phàm Phương thường xuyên nhắc tới đi, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu”. Nữ nhân này nùng trang (trang điểm đậm) xinh đẹp, cách ăn mặc thật sự thoải mái.



Tươi đẹp như…..



Hơn nữa nàng thế nhưng kêu Nham Vân là phu quân…….



Nam nhân đánh giá hai người qua lại, đáy mắt bình tĩnh của hắn có vài phần rạn nứt, sau nửa canh giờ thì Nham Vân không có nói chuyện với hắn nữa, chỉ là nhìn hắn chằm chằm.



Nam nhân làm bộ cái gì cũng không thấy, cũng làm bộ không biết Nham Vân. Mà hắn từ trong miệng Mộc gia lão gia biết được vừa rồi diễm phụ (người phụ nữ xinh đẹp) cùng Nham Vân chính là Trang gia mà lần trước hắn đi uống rượu mừng kia…….



Nữ nhân kia kêu Mẫn Nhi là thê tử Nham Vân mới thú (cưới) không lâu.



Sự tình tới rất đột nhiên làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp, nhưng Mộc Phàm Phương lại nói với hắn bởi vì thời điểm phụ thân của Trang Mẫn Nhi đi qua Tu La cảnh cứu được Nham Vân đang bị thương sắp chết, hơn nữa Trang Mẫn Nhi chiếu cố Nham Vân rất nhiều nên Nham Vân đáp ứng thú Trang Mẫn Nhi.



Hiện tại nửa điểm công lực Nham Vân đều không có, hơn nữa chân cũng què………