Yêu Ma Đạo
Chương 204 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Ngoài nghĩa trang mưa to như nước lũ cọ rửa đất đai, bầu trời dầy đặc mây đen, mây đen áp tới rất thấp, cùng với tiếng sấm chớp thì mưa trút xuống từ bầu trời, không khí đột nhiên hạ thấp xuống, thiên tượng (hiện tượng thiên văn) dị biến(kỳ quái, lạ lùng, khác thường).
Vừa rồi khí lưu còn nóng bức, bị mưa tán đi, mà hiện giờ không khí bốn phía tràn ngập ẩm ướt cùng khí tức nặng nề, bên ngoài một mảnh ồn ào náo động, mưa to cọ rửa mùi bùn đất, dần dần lan tràn khắp chốn.
Bên trong nghĩa trang cũng im lặng quỷ dị, ánh nến cũng tắt rồi, bởi vì bởi vì mây đen che phủ bầu trời nên tầm mắt trong mái hiên phi thường lờ mờ, nghĩa trang này thực cũ kỹ.
Bên ngoài nơi nơi đều dán đầy linh phù, cổ thụ trong tiền viện (sân trước) treo đầy phật châu, tiền giấy âm phủ đầy đất, khắp nơi bên ngoài có thể thấy được dấu vết tiền giấy được đốt qua, trên cỏ của tiền viện cắm đầy nến thơm, trên mái hiên bốn phía treo đầy trấn hồn linh (chuông trấn hồn).
Gió thổi xào xạc.
Trấn hồn linh phát ra tiếng vang nhỏ quỷ dị, giống như gọi hồn đến từ quỷ ngục, nam nhân bị Cửu Hoàng đè ở trên cây cột gỗ thật lớn trước linh đường, trên cây cột kia khắc đầy phù văn.
Nam nhân khóc bỏi vì lời nói của Cửu Hoàng làm cho hắn có chút khổ sở, hắn đang nghĩ lại chính mình rốt cuộc có phải làm rất tuyệt tình hay không, khi hắn nhìn tới bộ dáng vô lực của Cửu Hoàng cùng quyết tâm của Cửu Hoàng thì hắn thế nhưng nói không ra lời.
Tâm tình của nam nhân thực phức tạp.
Cửu Hoàng có đối xử tốt với hắn không thì thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng, nam nhân chỉ là không muốn dây dưa nhiều, không nghĩ tới thế nhưng muốn chặt đứt một phần tình cảm lại khó khăn như vậy, cũng bất đắc dĩ như vậy.
Nam nhân cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẻo của Cửu Hoàng, hắn giơ tay lau nước mắt, hắn cũng không muốn chật vật như thế ở trước mặt Cửu Hoàng, trước đó nước mắt cũng không thể khống chế mà chảy xuống hốc mắt.
“Mấy ngày trước ngươi sai người truyền tin cho ta, ta đã không có tới nơi hẹn, vì sao ngươi không đi khỏi đây?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Cửu Hoàng, hắn nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú sát bên của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng vĩnh viễn là bộ dáng mỏi mệt như vậy, ánh mắt chậm rì rì, thản nhiên liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Ta đã nói trong thư nếu ngươi không tới thì ta sẽ không rời đi”.
Nhưng mà Cửu Hoàng thật không ngờ nam nhân thật sự không tới, mấy ngày trước y ở cửa thành Bắc đợi nam nhân 3 ngày, nam nhân vẫn không có tới, khi đó y thật sự nghĩ muốn rời đi nhưng nghĩ tới những đau khổ mà nam nhân từng trải qua thì y chờ 1 chút cũng không tính cái gì, y đợi 3 ngày, nam nhân không có tới, y liền trở về nghĩa trang.
Ở nghĩa trang tu dưỡng mấy ngày, hôm nay mới định tự mình tới cửa đi tìm nam nhân, y có lời rất quan trọng muốn nói, muốn nói với nam nhân, y muốn nói cho nam nhân rằng y cũng không phải cố tình muốn bỏ nam nhân lại, cũng không phải chơi đùa nam nhân, cũng không phải xem thường nam nhân, cũng không phải xem nam nhân là nam sủng thích thì gọi tới không thì đuổi đi.
Cửu Hoàng biết rõ ở ở trong lòng mình thì nam nhân là đặc biệt, cho nên tới nay y mới không có trở về, nhìn thấy nam nhân khóc thì y sẽ khó chịu, so với bộ dáng thương tâm của nam nhân thì y càng thích nhìn nam nhân ôn nhu cười với y.
“Ta không có nhìn thấy thư, ta cho rằng ta không tới thì ngươi sẽ rời đi”. Thần thái của nam nhân có vẻ thực ôn hòa, ánh mắt của hắn lộ ra một chút ướt át, mang một chút xao động rất nhỏ, “Ta không biết ngươi thế nhưng lại sẽ chờ ta”.
Bởi vì trong ấn tượng của nam nhân, chưa từng có người chờ đợi hắn, hốc mắt ướt át của hắn có chút nóng lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Cửu Hoàng thì trong lòng hắn trầm một chút.
Cửu Hoàng cũng không biết chính mình sẽ chờ nam nhân lâu như vậy, y chưa từng có trải qua như vậy, y chưa từng có chờ đợi ai, nhưng nam nhân lại khiến cho y chờ lâu như vậy.
Mới đầu Cửu Hoàng có chút tức giận, nhưng dần dần từ tức giận biến thành bất đắc dĩ, từ không biết làm sao biến thành vô lực, nói vậy mỗi lần nam nhân chờ y trở về từ phương Bắc hẳn là cũng là tâm tình như thế.
Cửu Hoàng không trách nam nhân. Y biết nam nhân thực khổ cực.
Trong quan tài thực mềm mại, rất rộng, nhưng nam nhân cảm thấy hơi lạnh, trán hắn nóng lên, nghiêng đầu nằm ở trong quan tài “bằng phẳng”, cho tới khi 1 ***g ngực ấm áp đè lên ngực của hắn.
Đối phương không có mặc y phục.
Nam nhân cũng không có mặc.
Nam nhân ngửi được mùi tuyết liên nhàn nhạt, tuy rằng ý thức của hắn mơ hồ nhưng vẫn mơ hồ nghe được thanh âm của Cửu Hoàng quanh quẩn bên lỗ tai hắn, làm hắn ngưa ngứa, hắn hiếm khi phát ra tiếng nức nở như động vật, môi của hắn, trán của hắn, hai má của hắn, thân thể hắn, không có chỗ nào không cực nóng bỏng, hắn bị người nhẹ nhàng lay lay……….
Thân thể nam nhân theo động dẫn nào đó chậm rãi, chậm rãi, ôn nhu lắc lư cao thấp, thân thể hắn nóng tới nóng bỏng, hơi thở phun ra bên môi cũng có thể tổn thương người khác.
Dần dần tiết tấu kia tựa hồ trở nên nhanh chóng.
Nam nhân bị một trận lay động hơi dồn dập lay tỉnh, hắn chậm rãi mở đôi mắt mông lung ra, nhìn thấy Cửu Hoàng đang cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn, giây tiếp theo đôi môi của hắn bị đối phương phủ kín.
Ở trong cái hôn sâu lộ ra tức giận cực kỳ, lần thứ hai nam nhân hôn mê bất tỉnh, lần này lay như thế nào, lắc như thế nào đều không tỉnh lại, trong linh đường u ám, trong quan tài lớn kia phát ra tiếng vang “kẽo kẹt”.
Thời điểm nam nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh vào mi mắt chính là thụy nhan (khuôn mặt khi ngủ) của Cửu Hoàng, 2 tay của Cửu Hoàng gắt gao ôm hắn, hắn theo bản năng giơ tay kéo chăn.
Lại không quơ được cái gì.
Lúc này mới phát hiện hai người không phải nằm ở khách *** mà là nằm ở bên trong 1 cỗ quan tài ở nghĩa trang Bắc ngoại ô. Quan tài rất sâu, nóc quan tài mở ra, có thể nhìn rõ linh ấn ở trên mái hiên.
Nam nhân chậm chạp ngồi dậy, thắt lưng hắn có chút đau, chân cũng như nhũn ra, hắn liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, có chút không biết làm sao, nên phát sinh tựa hồ đều đã xảy ra.
Lúc này ngoài nghĩa trang vẫn mưa to như cũ, chỉ là màn đêm đã hoàn toàn bao phủ thế gian, nam nhân nhìn bốn phía chung quanh một chút, phát hiện cái bệ quan tài này thực mềm mại, đệm chăn tơ tằm rất mềm, thân quan tài màu vàng, nóc cũng tràn ngập kinh văn, rất yên tĩnh, không giống như là dành cho người chết, chắc là Cửu Hoàng cố ý mời người làm theo yêu cầu.
Nam nhân nhìn về phía Cửu Hoàng, phát hiện Cửu Hoàng đã tỉnh đang thong thả ngồi dậy, mái tóc trắng rủ ở trên người của nam nhân, Cửu Hoàng xoa xoa ấn đường*, chậm rãi giương mắt nhìn về phía nam nhân: “Trong vòng 3 ngày Cửu Tiên trấn sẽ phong thành (đóng cửa thành không cho ai ra hoặc vào), tới lúc đó chúng ta có muốn đi cũng đi không được”.
*Ấn đường (khoảng cách hai đầu lông mày) là điểm quan trọng nhất trên khuôn mặt của cả hai giới. Ấn Đường nằm khoảng giữa của hai lông mày, nó còn được gọi là Cung Mệnh.
“…….”.
Cửu Hoàng biết nam nhân cần chút thời gian trở về xử lý chút sự tình nên y không ép nam nhân, không nên dồn ép qua mức, nhìn thấy nam nhân không nói lời nào, y giơ tay ôm thắt lưng của nam nhân…….
Cả người nam nhân đều dính chặt vào Cửu Hoàng, y không kiêng kị hôn nam nhân, “Giờ tý ngày mai, ta đi cửa sau Tích phủ đón ngươi, mang tốt đồ đạc bỏ trốn cùng ta”. (hehe, chuẩn bị bỏ nhà theo trai rùi)
Cửu Hoàng ái muội hôn môi nam nhân……..
Một đạo tia chớp dồn dập cắt qua bầu trời đêm, lập tức đánh xuống 1 tiếng sấm, chấn tới trái tim nam nhân đồng thời đập thình thịch, bên ngoài quan tài bị lộn nhào rơi xuống đất có khe hở hờ khép truyền tới tiếng thở khủng bố……..