Yêu Ma Đạo
Chương 205 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Đầu của nam nhân rất choáng. Nghe được bên ngoài truyền tới tiếng thở dốc quỷ dị thì hắn lập tức liền trở nên cảnh giác, hắn lập tức giơ tay đánh Cửu Hoàng, Cửu Hoàng lại thuận thế tóm lấy tay hắn hôn một chút.
“Đứng đắn chút”. Nam nhân có chút đau đầu, liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, “Bên ngoài giống như có thanh âm kỳ quái”.
Cửu Hoàng miễn cưỡng lên tiếng, y biết nam nhân đau đầu, giơ tay thay nam nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nam nhân ôn nhu nhìn y, cái lổ tai lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thanh âm kia biến mất.
“Vừa rồi ngươi không có nghe thấy a?”. Nam nhân nghi hoặc hỏi Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng có chút mệt mỏi liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Nghe thì nghe thấy được nhưng mà không sao hết, nơi này thường xuyên sẽ có cương thi thường lui tới, sớm đã thành thói quen”. Y thản nhiên nói thẳng, không có chút kiêng dè.
Cương thi…….
Thân thể nam nhân run lên một chút, từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh, hiện giờ trong lòng rất bất an, Cửu Hoàng thế nhưng một chút cũng không sợ hãi, nếu có linh lực còn đỡ, hiện giờ hắn không có linh lực, mà Cửu Hoàng đoán chừng cũng không dùng được lực lượng, nếu có thứ dơ bẩn gì đó thì cũng không dễ xử lý.
Nam nhân nhặt cành gỗ đào bên cạnh quan tài lên, khều y sam của hai người từ trên mặt đất lại đây, Cửu Hoàng chậm rãi đè lên hắn, không muốn cho hắn đứng lên, nhưng tay của hắn túm được y sam……..
‘Y sam đều ướt, sao mà mặc được?”. Cửu Hoàng ngắm y sam mấy lần, chậm rãi cầm nó từ trong tay của nam nhân qua, nhưng lại nói, “Cái này không thể mặc, bên cạnh tiểu quan tài kia có y sam sạch sẽ trong đó, ngươi đi ra ngoài lấy”. Y vỗ vỗ lưng của nam nhân, nam nhân hơi hơi tránh né y, động tác trốn tránh của nam nhân làm cho y cảm thấy tức cười.
Bởi vì nam nhân thế nhưng thẹn thùng.
“Ân”. Nam nhân cũng chỉ có thể đi ra ngoài lấy quần áo như vậy, đôi mắt kia của Cửu Hoàng vẫn đều lẳng lặng theo dõi hắn, làm cho toàn thân cao thấp của hắn đều không chỗ nào che giấu, hắn có chút nghĩ muốn che dấu, nhưng lại cảm thấy làm 1 người nam nhân mà sợ hãi rụt rè như vậy, che che dấu dấu có chút kỳ quái, đi nhà tắm cũng không phải đều là nam nhân nhìn nam nhân sao?
Nam nhân an ủi chính mình như vậy, vừa bước ra quan tài, đi lấy hai kiện y sam tới, trong quan tài tối đen bên cạnh kia, bên trong chất 1 đống y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) Cửu Hoàng muốn dùng.
Đều là y sam của Cửu Hoàng, hơn nữa đều thực hoa mỹ.
Cửu Hoàng để nam nhân mặc vào, nam nhân liền đứng ở bên ngoài mặc vào nhất kiện nhất kiện, đương nhiên phải nhận cái nhìn chăm chú của Cửu Hoàng, con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, cho tới khi hắn mặc xong mới thôi, Cửu Hoàng lại bảo hắn mặc y sam cho Cửu Hoàng, Cửu Hoàng không có khí lực mới phải làm phiền hắn, cho dù là Cửu Hoàng cái dạng này thì Cửu Hoàng cũng muốn mang hắn đi.
Cửu Hoàng không hề hỏi nam nhân bởi vì y đã quyết định rồi, cũng báo cho nam nhân biết thời gian địa điểm, nếu là hỏi lại thì cũng không có ý nghĩa. Hiện giờ bên ngoài mưa to, nam nhân cũng đi không được.
Nam nhân im lặng ngồi trở lại trong quan tài, Cửu Hoàng có chút mỏi mệt, y nửa nằm nghỉ ngơi ở trong quan tài, đây là một cỗ quan tài rất lớn có thể chứa 3 người, hoàn toàn có thể chứa hai người.
“Ta không quen như vậy”. Trầm mặc trong chốc lát nam nhân mới bình tĩnh mở miệng, hắn cúi đầu chỉnh lý y sam của chính mình, hắn mặc chính là y sam của Cửu Hoàng, chẳng những hoa mỹ mà còn tràn ngập quý khí.
Vải làm y sam này rất tốt, nói vậy tốn không ít bạc, nam nhân thật cẩn thận mặc ở trên người, liền ngay cả góc áo đụng phải cạnh quan tài thì hắn cũng muốn giơ tay phủi phủi ống tay áo, lo lắng y sam bị dơ.
” Ngươi bị phong hàn, trán rất nóng, thân thể cũng rất nóng, hai người ở quý phủ ngươi chưa sắc dược cho ngươi uống?”. Cửu Hoàng bán híp con ngươi lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân.
Phát hiện mi mắt nam nhân hơi hơi run run một chút, Cửu Hoàng liền không nói nữa.
Xích Luyện trở về thanh lâu.
“Ta cho rằng Xích Luyện quý phủ ngươi…….”. Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, phát hiện trong mắt Nham Vân hàm chứa ý cười vì thực hiện được ý đồ, đương nhiên cũng lộ ra trào phúng cùng khinh thường đối nam nhân.
“Vài ngày trước Xích Luyện ở tại quý phủ ta, y vốn muốn tìm cơ hội đi gặp ngươi, nhưng mà ngày ngày đêm đêm ngươi đều cùng vào cùng ra cùng Mạt Đồng, nhìn thấy y cũng làm như không thấy”. Nham Vân đứng ở trong bát quái trận, nghiêng đầu đánh giá nam nhân, “Ta đoán chừng Xích Luyện mất đi hứng thú đối với ngươi, cho nên y cũng sẽ không ở tại quý phủ ta nữa, vốn nghĩ muốn cận thủy lâu thai* nhưng mà phát hiện ngươi không hiểu phong tình như thế, huống chi vẫn là 1 nam nhân, cũng chỉ là nhất thời ham đồ mới mẻ thôi, bên người y chưa bao giờ thiếu người, huống chi y còn Thanh Thiên Tôn……”.
*cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan được ban lộc – theo http://luhehe712.wordpress.com/
Nham Vân càng nói càng khó nghe, nhìn thấy nam nhân vốn biểu tình bình tĩnh lại nhíu mày thì y đắc ý hừ nở nụ cười vài tiếng: “Sao nào, quả thật ta nói đến chỗ đau của ngươi thì ngươi mới phản ứng với ta”.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Nam nhân thấp giọng mở miệng, trong tay hắn kéo dây xích của linh hổ, hắn không muốn nhìn Nham Vân, nhưng lại không thể không nhìn, “Ta sẽ không quấy rầy Xích Luyện, ta tự mình biết mình”.
Hai tay Nham vân vòng ở sau lưng, thờ ơ nhìn về phía nam nhân: “Sư thúc, ngươi nhớ rõ là tốt rồi, hiện giờ ngươi lại thanh cao như thế nào, lại đắc ý như thế nào thì chẳng qua hài rách mà ta chơi đùa thôi, ai muốn cầm đều có thể”. Ngữ khí y thực lạnh nhạt, nhưng ngôn ngữ lại cực kỳ đáng giận, y nói rất thoải mái lại tổn thương nam nhân rất sâu…….
“…….”
Nham Vân bực mình nhìn nam nhân: “Ngươi nói ta nói có đúng không, ai sẽ sống cả đời với hài rách”. Ngữ khí y bình thản nhưng lời nói lại giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim của nam nhân.
” Ngươi……. Ngươi nói cái gì…….”. Nam nhân có chút khó có thể tin, thời điểm Nham Vân nói loại lời nói này thế nhưng có thể bình thản như thế, giống như thiên kinh địa nghĩa (những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ; đạo lý hiển nhiên)……..
Thái độ này hơi quá đáng……..
“Bọn họ đều chỉ là ham muốn thứ mới mẻ mà thôi, huống chi ngươi cũng không phải không biết ngươi lại không hiểu phong tình, lúc trên giường giống 1 người chết, lại không nửa phần tư thế, ai sẽ thiệt tình đối đãi ngươi”. Từng câu từng câu nói vô tình của Nham Vân giống như 1 thanh chủy thủ sắc bén một lần lại một lần đâm thật sâu vào tim của nam nhân.
“Ta……..”.
Tay của nam nhân đang run rẩy.
Nam nhân nghĩ muốn biện giải (giải thích, thanh minh)………
Nhưng là……. Bị Nham Vân vừa nói như thế thì trong đầu nam nhân thế nhưng trống rỗng.
Phê phán cùng ra lệnh của Nham Vân làm cho nam nhân không chỗ nào che giấu, y đang châm chọc nam nhân, nhục mạ nam nhân, y hiển nhiên là xem thường nam nhân……..
Nham Vân nhìn nam nhân sắc mặt khó coi thì tiếp tục nói: “Muốn xem cảnh đẹp, muốn nói chuyện tình cảm nói tình yêu, ngắm hoa thưởng nguyệt thì cũng là cùng mỹ nhân xinh đẹp, loại nam nhân không có tư sắc (sắc đẹp) như ngươi, không địa vị, không bạc (tiền) thì chỉ có thể làm con rối, ngoạn ngoạn (chơi đùa)thôi, mới mẻ trôi qua thì ngươi liền không là gì cả……..”.
Lời nói của Nham Vân thực tàn khốc.
Làm cho nam nhân bị tổn thương rất sâu, hắn gắt gao cầm xích sắt, xích sắt kia sắp khảm nhập (đâm sâu) lòng bàn tay hắn, ở lòng bàn tay tạo ra 1 cái vết đau thật sâu……….