Yêu Ma Đạo

Chương 224 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Trên Thanh Phong kiều thực im lặng, bốn phía bị mây mù mông lung lượn lờ, làm cho giống như đặt mình trong tiên cảnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng điểu trùng (chim chóc + côn trùng) kêu rõ ràng trong núi.



“Sư thúc, Liễu Phong sao lại có thể thành thân, ngươi có thể nghĩ 1 lời nói dối bình thường chút để lừa ta hay không a?”. Nham Vân giống như nghe được lời nói dối tức cười nhất trên đời, 1 tay y gắt gao nắm thành cầu phía sau của nam nhân, 1 tay gắt gao nắm cổ tay của nam nhân, khí lực của y rất lớn, còn niết tới cổ tay của nam nhân có chút phát đau.



“Ta không lừa ngươi”. Nam nhân thấp giọng phản bác, hơi thở thở ra từ trong miệng của hắn làm cho môi của hắn có chút nóng lên. Hắn không muốn nói nhiều, hắn lo lắng Nham Vân lại vũ nhục hắn.



Sắc mặt của Nham Vân thay đổi, nhưng y không tin: “Vậy nếu dựa theo như lời của ngươi thì ngươi được Liễu Phong mời tới uống rượu mừng, ta đây hiện tại phải đi tiền điện nhìn một cái, nhìn xem lúc này có thể có chuyện Liễu Phong thành thân như lời ngươi nói không”. Tóc đen của yrủ trên người của nam nhân, nam nhân ngửi được hơi thở quen thuộc trên người của y, có chút sững sờ nhìn y chằm chằm.



Nam nhân không có cơ hội nói gì ở trước mặt Nham Vân.



Chỉ nghe ——



Nham Vân lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay Liễu Phong thật sự thành thân thì ta sẽ giết hết tân khách tới tham gia hôn yến này, ngươi biết ta chuyện gì đều làm được, lại giết thêm mấy người cũng không sao cả”.



“Ngươi đừng làm càn”.



Nam nhân cũng biết cá tính của Nham Vân, y đích thật là nói ra được thì làm được, nếu y giết hết tân khách thì tới lúc đó hậu quả nhất định không thể lường được, sẽ lại làm bùng nổ ân oán giữa Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan, tới lúc đó tất cả mọi người phải gặp họa, nam nhân có chút hối hận đã nói chân tướng cho y.



Liễu Phong không có nói chuyện thành thân với Nham Vân, trong đó nhất định có nguyên nhân của mình, nam nhân cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa Nham Vân cùng Liễu Phong, hắn liền câm miệng không có nói gì nữa.



“Hiện tại sao không nói nữa, sợ hãi nói dối bị vạch trần đúng không, sáng nay Liễu Phong mới nói cho ta biết, nói hôm nay y đi xuống núi, bảo ta chờ y trở về, sáng sớm ngày mai chúng ta đi sườn núi cưỡi ngựa du ngoạn”.



“……..”. Nam nhân không biết vì sao Liễu Phong phải lừa Nham Vân, thấy Nham Vân tự tin thì nam nhân dứt khoát tương kế tựu kế, “Thực xin lỗi, vừa rồi đích thật là ta nói dối”.



Nham Vân đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm nam nhân: “Không phải ngươi mới vừa nói Liễu Phong thành thân sao? Vì sao nhanh như vậy liền sửa miệng, hiện tại ta đi xem, nhìn xem hỉ yến ngươi nói có bao nhiêu náo nhiệt”. Khóe miệng y lộ ra tươi cười châm chọc, lui từng bước để nam nhân đứng thẳng dậy, cùng y mặt đối mặt, mắt đối mắt.



Nam nhân cảm thấy Nham Vân tựa hồ muốn từ đáy mắt hắn tìm kiếm ra sơ hở, hắn nói dối rất dở, cuống quít che dấu: “Căn bản không phải Liễu Phong thành thân, vừa rồi là thuận miệng nói loạn, ta tới Thanh Sơn chính là muốn gặp Liễu Phong, đáng tiếc Liễu Phong đi vắng……….”. Ánh mắt của hắn có chút mơ hồ, thực dễ dàng làm cho người ta nhìn ra sơ hở.



“Ngươi nói dối”. Nham Vân khẳng định ngắt lời nam nhân.



“Ta…….”. Nam nhân á khẩu, nhưng hắn vẫn cường chống đỡ, “Ta dùng danh nghĩa là Tích Duyên, bởi vì đệ tử của Bạch Vân Quan rất nhiều người mới, cơ hồ cũng không nhận thức ta”.



Nham Vân cười nhạo đánh giá nam nhân.



“Tachỉ muốn tới gặp Liễu Phong, ngày mai sau khi gặp Liễu Phong thì ta lập tức xuống núi”. Nam nhân nói xong lời nói dối khập khiễng thì hắn căn bản không dám nhìn ánh mắt của Nham Vân.



Nham Vân nâng cằm của nam nhân lên: “Ngươi còn đang nói dối, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết ngươi đang gạt ta”.



“Ta không…….”. Nam nhân trở nên chân tay luống cuống.



“Được rồi”. Trong con ngươi thản nhiên của Nham Vân tràn ngập vô tình, “Hiện tại ta liền mang ngươi đi đại điện, chứng thật một chút lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu có người thì ta liền giết. Nếu không có ai……..”.
Nham Vân một chút cũng không để ý nam nhân “thích” y, y căn bản đều không có một chút tình cảm đối nam nhân, nghe được thổ lộ của nam nhân thì y ngoại trừ tức cười ra thì y cảm thấy còn có chút ghê tởm, nhưng không tới mức làm cho y ói ra, bởi vì trên khuôn mặt không thể phù hợp thẩm mỹ của nam nhân thế nhưng có chút vặn vẹo, trong mắt y không chấp nhận được một chút hạt cát, y như thế nào cho phép người yêu của chính mình là 1 loại mặt hàng này.



Cho nên Nham Vân cũng chỉ là nghe một chút thôi.



Căn bản không có để ở trong lòng.



Nam nhân “thổ lộ” thì mới đầu làm cho Nham Vân có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc kinh ngạc này cũng chỉ trong một cái chớp mắt của y rồi biến mất, sớm liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Từ trước đến nay nam nhân đều thực “thanh cao” ở trong mắt Nham Vân, đã vậy còn quá ăn nói khép nép giữ y lại, miệng y hàm chứa vài tia tươi cười quỷ dị ngay cả chính y đều khó có thể phát hiện.



Tích Duyên nam nhân này thật không biết xấu hổ.



Rõ ràng biết y thích Liễu Phong, còn chạy tới Bạch Vân Quan cản trở Nham Vân phát triển cùng Liễu Phong, còn nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, rất không biết xấu hổ.



Nham Vân vừa ở trong lòng mắng nam nhân, nhưng không phủ nhận nghe được tiền chưởng môn Bạch Vân Quan, trước linh vị của các tổ sư gia Bạch Vân Quan thổ lộ với y thì trong lòng y nhiều nhiều ít ít có chút dục vọng chinh phục, cùng cảm giác khống chế đắc ý.



Nham Vân hất tay nam nhân ra, nam nhân còn muốn ôm Nham Vân nhưng lại bị y đẩy ra, y tựa hồ giống như ngại bẩn vỗ vỗ y phục của chính mình, mới ngẩng đầu nhìn hướng vẻ mặt vô lực của nam nhân.



“Vậy người mà ngươi tìm thật ra là ta mà không phải Liễu Phong”. Trên mặt Nham Vân không có biểu tình dư thừa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thụ thương của nam nhân thì trong lòng y bốc lên một cỗ khoái cảm khó hiểu, “Ngươi tìm đến ta, chính là vì nói nhưng lời nói mắc ói này sao? Hay là ngươi muốn điểm khác?”. Khóe miệng dần dần lộ ra một mạt tươi cười hơi giễu cợt.



“Ta……..”. Nam nhân bị Nham Vân nhìn mà có chút lạnh run.



“Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích ta, vậy thích bao nhiêu?”. Nham Vân từng bước một tới gần nam nhân, hơi thở tràn ngập áp bách kia khiến cho nam nhân lui từng bước một về phía sau.



“Thích chính là thích, còn có thể có bao nhiêu thích chứ”. Nam nhân thấp giọng nói xong, cũng không dám nhìn Nham Vân, hắn không phải nhát gan, cũng không phải thẹn thùng, là không muốn nhìn đôi mắt trào phúng của Nham Vân.



Nham Vân bất mãn: “Ta đây tin tưởng ngươi như thế nào, dù sao ngươi cũng phải có chút hành động chứng tỏ chứ”. Y lạnh lùng thản nhiên nhìn chằm chằm nam nhân, y 1 thân tử sam dưới ánh sáng yếu ớt càng có vẻ nhu lượng (phát sáng + mềm mại) cùng hoa quý.



Nam nhân không biết đá trúng vật gì đó, hay là bị khí thế khí thế của Nham Vân áp bách mà hắn té trên mặt đất, nhưng còn đang tiếp tục lui về phía sau, cho tới khi Nham Vân bức hắn tới mức muốn lui không thể lui nữa, lưng của hắn chống lên trên cột đá lạnh như băng, Nham Vân đứng ngược chiều ánh sáng ở trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn kia tràn ngập cảm giác áp bách làm cho chân hắn mềm nhũn tới không đứng dậy được.



Nam nhân biết Nham Vân đang dùng linh khí bức lui hắn, tạo áp lực với hắn, làm cho không thể đứng thẳng.



Cho tới khi Nham Vân ngồi xổm trước mặt nam nhân, y nắm cằm của nam nhân, khiến nam nhân ngẩng đầu nhìn y: “Thích của ngươi cũng chỉ là nói miệng mà thôi, không có hành động thực tế, cái này mà kêu là thích sao, ngươi ít ở trong này làm ta ghê tởm đi, ngươi tưởng ngươi dùng loại tiểu kỹ xảo này có thể chia rẽ giữa ta ta cùng với Liễu Phong sao? Ngươi không tự soi gương bộ dáng của chính ngươi đi, nếu ngươi là mỹ nhân khuynh quốc thì có lẽ ta sẽ động tình đối với ngươi, đáng tiếc……..”. Y tiếc nuối lắc đầu, con ngươi kia tràn đầy ý cười lại tràn ngập châm chọc.



Nam nhân cảm thấy ánh mắt đều sắp bị biểu tình của Nham Vân đâm bị thương, hắn nhìn Nham Vân, hiểu được ý tứ của Nham Vân, cúi đầu, giơ tay chậm rãi cởi vạt áo của chính mình.



“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem”. Khi nam nhân nói chuyện thì thanh âm rất thấp, thấp tới cơ hồ nghe không thấy.



Nham Vân dán mắt nhìn nam nhân 1 lát, đột nhiên giơ tay tóm lấy tay của nam nhân, ngăn cản động tác của nam nhân lại, nam nhân nghi hoặc giương mắt nhìn Nham Vân, đầu tiên đưa tới chính là đôi môi của Nham Vân.