Yêu Ma Đạo
Chương 225 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Nham Vân lại tiến đến bên môi của nam nhân, nhưng không có hôn nam nhân……..
Nam nhân ngước mắt lên, im lặng nhìn chăm chú vào Nham Vân, lúc này nam nhân dị thường ôn hòa, cùng bộ dáng rất nhiều năm trước chồng chéo cùng một chỗ, làm cho Nham Vân nhất thời ngây người.
“Ngươi tìm đến ta, nói nhiều như vậy, ồn ào nửa ngày, chính là muốn làm cái này?”. Đôi mắt bình tĩnh của Nham Vân lẳng lặng nhìn chằm chằm thần tình lay động của nam nhân, y vừa nói thì 1 bàn tay đã chậm rãi phủ lên bên hông mẫn cảm của nam nhân rồi vuốt ve qua lại, nhìn thấy trong mắt hơi hơi ướt át kia của nam nhân có chút run rẩy, lời nói ái muội của y vừa chuyển thì thấp giọng cười nhạo một câu, “Ngươi liền cơ khát như vậy a, khẩn cấp nghĩ muốn bị ta ôm?”.
Nam nhân không nói chuyện, hắn biết Nham Vân tin hắn rồi.
Hắn nhìn Nham Vân, chần chờ gật đầu, hắn một mực kéo dài thời gian, nghĩ biện pháp làm cho Nham Vân không đi Thanh Sơn biệt viện, trong lòng nam nhân có chút sốt ruột, đêm nay là trăng tròn 15, vì sao Nham Vân còn chưa phát tác mao bệnh của y nữa………
Nham Vân túm nam nhân từ trên mặt đất lên, nam nhân không biết y muốn dẫn mình đi nơi nào, chỉ cần không đi Thanh Sơn biệt viện thì đi đâu cũng được, nam nhân tùy ý y kéo mình đi phía trước, đi được 1 lát, nam nhân phát hiện bất thường, y đang mang nam nhân đi tới nơi Liễu Phong ở, đêm nay Liễu Phong chính là phải cùng tân nương ở đây viên phòng………
Mới vừa đi tới phiến rừng trúc đen ở trước sân chỗ Liễu Phong thì nam nhân khẩn cấp kéo Nham Vân lại: “Ngươi đây là muốn dẫn ta đi đâu? Chúng ta tùy tiện ở địa phương nào đều có thể, vì sao phải tới nơi này?”. Thời điểm nói chuyện thì hắn có chút hổ thẹn, tùy tiện ở địa phương nào đều có thể, chứng minh hắn thực tùy tiện, rất tiện lợi.
“Sao?”. Nham Vân xoay người lại nhìn nam nhân, lộ ra không kiên nhẫn, “Không phải ngươi muốn làm Liễu Phong sao? Đêm nay để ngươi ngủ giường của Liễu Phong. Để ngươi thỏa nguyện, ngươi xem ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cần phải ra sức hầu hạ ta, nếu không lần sau ta sẽ không lại ôm ngươi”. Y khai ân “ban cho” nam nhân một câu, giống như đây là y ban ân cho nam nhân.
Nam nhân bị Nham Vân chọc tức tới nghĩ muốn buông tay chạy lấy người, hắn túm Nham Vân đang muốn bước vào Tê Phong viện, hắn dùng sức kéo Nham Vân lại, ngay cả chính bản thân hắn đều kinh ngạc mình lại dùng khí lực lớn như vậy, Nham Vân không hề phòng bị thiếu chút nữa bị hắn kéo ngã, lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt của Nham Vân rất khó coi, tựa hồ muốn phát tác……..
“Ngươi làm sao vậy?”. Nam nhân tiến lên đỡ Nham Vân, nhỏ giọng hỏi Nham Vân, “Có phải lại muốn phát tác hay không? Đêm nay trăng tròn, ta biết ngươi mói khi tới đêm trăng tròn thì thắt lưng đều rất đau……..”. Hắn chậm rãi rủ mắt xuống, để ý cước bộ của Nham Vân, bước chân của Nham Vân rất không ổn định, hắn an ủi giơ tay xoa xoa thắt lưng của Nham Vân.
Nham Vân sửng sốt nhìn về phía nam nhân, nhưng không có ngăn cản.
“Ta không muốn đi chỗ của Liễu Phong, ta không muốn ngủ giường của Liễu Phong…….”. Nam nhân gằn từng tiếng nói với Nham Vân, ánh mắt nhu hòa kia của hắn dừng ở trên mặt hơi tái nhợt của Nham Vân, sắc mặt của Nham Vân càng ngày càng khó coi, hiển nhiên là đau đớn.
“Ngươi ít nói nhảm”.
“Bằng không, chúng ta đi chỗ ngươi cũng tốt mà, bên chỗ ngươi yên tĩnh, hơn nữa lại thuận tiện, không phải sao…….”. Nam nhân rất muốn tát mình 1 bàn tay, nhưng dưới loại tình huống này thì hắn chỉ có thể nói như vậy.
Nham Vân chỉ là nhìn nam nhân, không có lại dùng ngôn ngữ ác ý thương tổn nam nhân, bởi vì hiện tại y đều không có khí lực, làm sao còn có tâm tư cùng nhàn tâm châm chọc nam nhân………
“Đỡ ta vào phòng đi, muốn đi trong phòng của Liễu Phong”. Nham Vân động động môi, thanh âm của y rõ ràng yếu ớt đi một ít, thái độ của y thực kiên quyết, nhưng nam nhan lại đỡ y trở về phòng của chính y.
Tuy rằng nam nhân rất nhiều năm không quay về Bạch Vân Quan, nhưng phòng của Nham Vân ở đâu thì hăn vẫn biết, Nham Vân vừa rồi còn hăng hái thì hiện tại cũng im lặng, y chỉ có thể tùy ý nam nhân dìu y trở về phòng, nam nhân cơ hồ là nửa ôm y dìu trở về, dọc theo đường đi y đều nghiêng đầu có chút đăm chiêu nhìn nam nhân chằm chằm, cho tới khi nam nhân cảm thấy y càng ngày càng vô lực thì nam nhân mới “ném” y ở trên giường.
Đáy mắt Nham Vân hiện lên tức giận, Tích Duyên nam nhân này cũng dám thừa dịp thời điểm y phát tác mà đối đãi y như vậy, y vừa định đứng dậy cho nam nhân chút giáo huấn, chính là còn chưa đứng vững lại té xuống, thắt lưng của y rất đau, đau tới sắc mặt y trắng bệch, thậm chí cả người đều cong lại, té vào trên giường, hơi động sẽ hắn.
Thật ra có đôi khi nam nhân cảm thấy Nham Vân không thích Liễu Phong lắm, nếu thật sự để ý như vậy thì sẽ không mang theo những người khác tới trong phòng người mình thích làm loạn.
Nhưng Nham Vân lại để ý Liễu Phong như vậy, điều này làm cho nam nhân cảm thấy Nham Vân thực mâu thuẫn, có lẽ ngay cả chính bản thân Nham Vân đều không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chấp nhất đối Liễu Phong thanh cao hay là một loại thói quen.
“Một cái tát này là đánh ngươi vì đã mắng ta”. Nam nhân biết Nham Vân thích sỉ nhục hắn, nhưng đêm nay hắn đã nhịn Nham Vân lâu rồi, “Nếu ngươi còn muốn mắng thì có thể tiếp tục……..”.
“Ngươi không biết xấu hổ1″. Sau khi Nham Vân mắng xong thì trong lòng hả hê.
Nhưng ngay sau đó lại bị nam nhân cho 1 bạt tai, bên mặt Nham Vân bị nam nhân tát tới có chút đỏ lên, nam nhân cũng không muốn đánh y, chỉ là muốn để y nhớ kỹ đây là giáo huấn.
Nam nhân thấy Nham Vân không phục thì thản nhiên hỏi Nham Vân: “Còn muốn mắng?”.
Nham Vân không nói lời nào, giờ phút này dưới lông mi thật dài của y thì đôi mắt sáng như sao của y gắt gao nhìn nam nhân chòng chọc, giống như muốn chọc thủng 1 cái lỗ lớn trên người của nam nhân.
“Còn muốn mắng thì tiếp tục, ta sẽ không ngăn cản ngươi”. Khóe miệng của nam nhân hàm chứa ý cười, Nham Vân bỗng nhiên cảm thấy nam nhân thành thục này lại thực khó hiểu………
“Đồ âm hiểm”.
Bốp ——
“Đồ đê tiện!”
Bốp ——
“Ngươi làm cái gì lại cứ đánh ta, là ngươi nói cho ta mắng, ngươi con mẹ nó……..”.
Bốp ——
Nham Vân rốt cục hiểu được “mục đích” hôm nay nam nhân tới Bạch Vân Quan, là vì tìm y báo thù, nếu không vì sao cố tình phải chọn đêm này tháng này, lúc này là lúc y yếu nhất.
Tay của nam nhân đều đánh tới phát đau, hắn vốn muốn tìm cái chổi lông gà, nhưng mà không tìm được, hắn nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú bị hắn đánh tới phiếm hồng của Nham Vân, có chút không đành lòng, nhưng Nham Vân cũng giống như chỉ bị muỗi chích, giống như không đau không ngứa.
Thật ra Nham Vân đau muốn chết, chính là cố nén không thốt ra mà thôi…….
Thần tình khuôn mặt Nham Vân lạnh lùng, đôi mắt cũng hàm chứa tức giận, dung nhan sắc mặt đơn bạc kia dưới ngọn đèn lờ mờ lộ ra thần tình yếu ớt, trong con mắt xinh đẹp dưới lông mi dày mà tự nhiên của y mơ hồ có chút phiếm hồng cùng ướt át……..
Là giận.
Là hận.
Là vướng mắc phức tạp…….