Yêu Ma Đạo
Chương 226 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Nam nhân treo Nham Vân lơ lửng ở giữa phòng, quan sát tình huống của Nham Vân 1 lát, phát hiện sắc mặt Nham Vân trắng bệch nhưng chưa chết được thì hắn mới yên tâm, hắn chính là nghĩ muốn cho Nham Vân một chút giáo huấn, tuy rằng như vậy có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn rất thảnh thơi thuyết giáo đối Nham Vân, nhưng Nham Vân thờ ơ thì hắn cũng không nói nữa.
“Ta đi đây”. Trước khi đi nam nhân nhìn Nham Vân 1 cái, còn cố ý hỏi Nham Vân uống nước hay không.
“Mau cút”. Nham Vân không cảm kích, cũng không thèm nhìn nam nhân.
Nam nhân vốn còn muốn nhắc nhở Nham Vân hai câu, nhưng thấy thái độ này của y thì nam nhân trực tiếp đóng mạnh cửa lại, cầm khóa lớn khóa cửa phòng của Nham Vân lại, lại đóng ván gỗ lên, bịt khá kín.
Nam nhân phân phó đệ tử của Bạch Vân Quan, tìm nhiều người trong coi bên ngoài phòng của Nham Vân, đừng để Nham Vân đi ra, nếu Nham Vân yêu cầu mở cửa thì cứ làm như không có nghe thấy, đêm nay Nham Vân không thể làm ra chuyện gì được, lúc này nam nhân mới yên tâm trở lại biệt viện tiếp tục uống rượu.
Thanh Sơn biệt viện.
Đang là giờ sửu (1 – 3 giờ sáng), đêm khuya hạ sương mù, biệt viện bị sương mù bao phủ, Thanh Sơn biệt viện đều không phải là 1 cái sân nho nhỏ, nơi đây xung quanh mấy ngàn thước (mét) đều là công trình bao la, có mái đình cong 7 góc tinh xảo chằng chịt, dưới màn trướng (màn che) lụa mỏng xanh có nhạc sư đang diễn tấu, tiếng đàn kia như cao sơn lưu thủy (tri âm tri kỷ) tinh tế kéo dài, lượn lờ ở biệt viện……..
Đóa hoa 4 phía của hoa viên xinh đẹp màu sắc rực rỡ, còn có rất nhiều hồ sen to nhỏ, dưới lá sen bị sương sớm làm ướt có cá lớn đang nô đùa, gió đêm lướt nhẹ qua mặt nước, mặt nước nổi lên gợn sóng tròn tròn, lại thổi không tiêu tan sương mù lờ mờ mịt mù giống như ảo ảnh giữa núi kia.
Tại mảnh đất trống trải bên cạnh cái hồ của ngự đình xinh đẹp, cách đó có bàn lớn để đặt hỉ yến, có chút khách nhân đã rời đi, nhưng vẫn có 1 số người còn đang uống rượu tán gẫu.
Rất nhiều đệ tử của Tà Đế cung cùng Bạch Vân Quan say khướt, Phật Hàng cùng Cửu Hoàng đang nói chuyện uống rượu ngoài đình, một đen một trắng cực kỳ bắt mắt, nhưng không nghe rõ hai người đang nói chuyện gì, mà Mạt Đồng cùng nam nhân lại ngồi ở bên cạnh hồ sen nói chuyện phiếm, Xích Luyện cùng Đào Hoa yêu ngồi ở bên bờ hồ đối diện nam nhân, cúi đầu ngẩng đầu tứ phía đều là gương mặt quen thuộc.
Tuy rằng nam nhân thoáng có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng có Mạt Đồng tại bên người nói chuyện với hắn, bồi hắn nói chuyện trên trời dưới đất, loại cảm giác này thật sự là tuyệt vời tới không thể tả, yên tĩnh thoải mái
Tươi cười của nam nhân trở nên trở nên ôn hòa so với trước kia, hắn đã tính toán xong cùng Mạt Đồng, ngày mai sau khi xuống núi thì đi đâu du ngoạn, tươi cười ngẩng đầu liền phát hiện Xích Luyện ở bờ bên kia đang một bên động tác thong thả uống rượu, một bên mâu quang sâu thẳm theo dõi hắn, trong đôi mắt thâm thúy kia một mảnh u tĩnh như thần thám (thần khí, thần kì), hắn lễ độ gật gật đầu với Xích Luyện, mà khuôn mặt tuấn mỹ của Xích Luyện cũng lộ ra tươi cười nhạt nhẽo gần như nhìn không thấy……..
“Xích huynh, cái nam nhân tại kia đang cười với ngươi, ngươi đều nhìn một đêm rồi mà còn chưa nói chuyện cùng nam nhân kia, khi nào ngươi mới ra tay?”. Đào Hoa yêu ở bên cạnh thúc giục Xích Luyện mau hành động.
Xích Luyện cũng không nóng nảy: “Ngươi hoài nghi năng lực của ta?”. Y chậm rãi quăng cho Đào Hoa yêu 1 cái liếc mắt, hiển nhiên là rất không hài lòng, nhưng thanh âm y vừa kéo dài lại từ từ, làm cho người bên ngoài sốt ruột……..
“Đương nhiên không phải hoài nghi năng lực của ngươi, ngươi vừa ra tay thì dễ như trở bàn tay, nhưng mà lần này có đối thủ mà thôi”. Đào Hoa yêu cười tủm tỉm uống rượu, nhìn chằm chằm Tích Duyên cùng Mạt Đồng nói chuyện phiếm bờ bên kia, đưa một chén rượu cho Xích Luyện.
Xích Luyện cầm chén rượu, 1 hơi uống cạn, trong miệng y từ tốn nhẹ nhàng bâng quơ phun ra mấy chữ: “Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng”. Đáy mắt y không có chút dao động, trong lòng tràn đầy tính toán.
Mà nam nhân ngồi ở bờ bên kia hồ hoa sen thì căn bản là không nghe thấy người bờ bên kia đang nói gì………
Nam nhân cũng không định ở lại Thanh Sơn tới ngày mai, bởi vì nếu ngày mai Nham Vân có thể động thì khẳng định lại muốn nháo ra chuyện, hắn quyết định đêm nay rời đi, trước khi hắn cùng với Mạt Đồng rời đi Thanh Sơn thì hắn chủ động nói lời từ biệt cùng Cửu Hoàng cùng với Xích Luyện, Cửu Hoàng không có nhìn hắn, hắn cũng không biết Cửu Hoàng rốt cuộc nghe thấy hay không nghe thấy, hắn nói chuyện vừa rồi gặp phải Nham Vân với Cửu Hoàng, Cửu Hoàng cũng không có phản ứng nhiều lắm, cũng chỉ là nói đơn giản, ngày mai chờ Liễu Phong tự mình đi xử lý, hắn cũng liền không có nói thêm nữa.
Mà Xích Luyện biết được nam nhân phải đi khỏi thì còn cố ý giữ lại mấy ngày, nhưng nam nhân cố ý muốn rời đi nên Xích Luyện cũng không có ngăn cản, ngược lại Đào Hoa yêu bên cạnh lại lo lắng.
Mà đối với Phật Hàng………
Nam nhân một mình hàn huyên vài câu cùng Phật Hàng……..
“Hôm nay đa tạ ngươi giơ cao đánh khẽ, không có làm cho hỉ yến biến thành chiến trường”. Nam nhân đứng ở dưới tàng cây lê hoa lá rụng tàn lụi, trên mặt hắn treo tươi cười quen thuộc kia, đêm nay hắn uống rất nhiều nhưng tâm tình cũng rất vui sướng.
Nghe Mạt Đồng vừa nói như thế thì nam nhân lập tức đã biết địa phương “đứng đắn” trong miệng của Mạt Đồng kỳ thật chính là địa phương không đứng đắn nhất, sau khi hắn lau xong cho Mạt Đồng thì đưa khăn tay cho Mạt Đồng.
Mạt Đồng tùy tay ném khăn tay ở bên cạnh, lão bản nương cầm chén lớn trở về đúng lúc đạp lên khăn tay, y hiếm khi không có nổi giận cầm chén lớn, y mồm to uống mấy ngụm rượu, cảm thấy hương vị không tồi.
Mạt Đồng ngẩng đầu hỏi lão bản nương: “Đây là chính ngươi nhưỡng (ủ, nấu rượu)?”.
Lão bản nương gật đầu, nàng gật đầu một cái thì bộ ngực kia liền nảy lên, nam nhân suýt nữa bị rượu sặc chết, nam nhân dứt khoát để lão bản nương ngồi xuống, mà ánh mắt của Mạt Đồng đảo quanh ở bộ ngực cùng trên mặt của nữ nhân kia.
“Nhị vị công tử còn cần cái gì khác hay không, dân phụ có thể nhất nhất thỏa mãn hai vị”. Nữ nhân kia cúi đầu rất thấp, nàng còn kém không cỡi y phục chính mình cho 2 đại nam nhân nhìn.
Mạt Đồng không nói câu nào mà nhìn chằm chằm nữ nhân kia, lại nhìn nhìn nam nhân: “Nàng hình như là muốn chúng ta ôm nàng”. Y nói thực trực tiếp. khiến cho nữ nhân kia thần tình đỏ bừng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó”. Nam nhân phản bác Mạt Đồng, hắn bảo Mạt Đồng uống rượu của chính mình, hắn quay đầu nhìn về phía lão bản nương kia, “Thường phu nhân, ngươi không nhớ ta sao?”.
Lúc này lão bản nương mới ngẩng đầu, còn chăm chú nhìn nam nhân, nhìn 1 lát mới nhận ra nam nhân: “Ân công…….”. Lão bản nương lập tức liền khóc lên, bộ ngực kia theo sự thương tâm của nàng mà rung rung.
“Muốn rớt ra rồi”. Mạt Đồng cũng không thèm nhìn tới lão bản nương, âm trắc hừ cười.
Đương nhiên nam nhân biết Mạt Đồng là đang nói bộ ngực của lão bản nương sắp rớt ra, thực hiển nhiên nữ nhân càng đầy đặn thì càng có thể hấp dẫn sự chú ý của nam nhân, ngay cả nam nhân đều thấy ngượng ngùng.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Vì sao tướng công ngươi không ở trong phô tử? Còn có, vì sao ngươi mặc như vậy?”. Nam nhân hỏi nàng một ít vấn đề, nhưng không có thúc giục lão bản nương trả lời.
Nam nhân còn nhớ rõ, rất nhiều năm trước, nơi này nháo qua yêu nghiệt, hắn ngẫu nhiên kỳ ngộ thay lão bản nương thu yêu nghiệt, hơn nữa rượu hoa điêu nơi này rất ngon nên hắn mới nhớ rõ địa phương này.
“Ân công, ta biết ngươi pháp thuật cao cường, ngươi nhất định phải giúp dân phụ nghĩ biện pháp”. Lão bản nương đột nhiên quỳ trên mặt đất, nam nhân nghĩ muốn kéo nàng kéo đứng lên nhưng nàng lại nhất định không chịu, khóc lóc kể lại những việc trải qua, “Tướng công ta, y muốn ta mỗi ngày mặc như vậy đi ra câu dẫn khách nhân, mỗi ngày y đều đi ra ngoài ăn chơi đàng ***, nếu trở về không thấy ta mặc thành như vậy thì y sẽ đánh ta, mắng ta…….”.
“…….”
“Trước kia tướng công ta sẽ không đối với ta như vậy, y khẳng định là trúng tà”.
“Tướng công ngươi trúng tà?”. Nam nhân vừa hỏi vừa nhìn chung quanh phô tử một chút, “Ngươi không đi trấn trên mời phong thủy tiên sinh tới xem phô tử của ngươi sao?”.
“Mời rồi nhưng đều không nhìn ra môn đạo”. Nữ lão bản kia rơi lệ (nước mắt)đầy mặt.
Mạt Đồng vừa rồi vẫn không nói chuyện, lúc này lại mở miệng: “Ta biết là nguyên nhân gì rồi, nhất định là thời điểm ngươi ở trên giường không có hầu hạ lão công ngươi thoải mái, cho nên mới y sẽ chạy tới bên ngoài xằng bậy, cũng không phải tướng công ngươi trúng tà mà là ngươi không tiếp thụ sự thật mà thôi”.
Nam nhân vừa định bảo Mạt Đồng nói ít 2 câu đi thì hắn cảm thấy phong thuỷ của phô tử đích xác có chút vấn đề.
Nhưng nam nhân còn chưa lên tiếng thì chợt nghe lão bản nương kia khóc lên……..
Nhưng mà nam nhân hoàn toàn không có nhìn thấy trên mặt lão bản nương kia lộ ra biểu tình quỷ dị, khủng bố như âm quỷ.