Yêu Ma Đạo

Chương 227 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


“Ân công, ta đưa ngươi vào xem tướng công ta, tướng công ta ở trong phòng ta, cách nơi này cũng không xa”. Lão bản nương kai giơ tay cầm tay của Tích Duyên, tay của lão bản nương thực lạnh như băng.



Lúc này.



Tướng công của lão bản nương sắc mặt tái nhợt, nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ hậu viện, miệng còn nói: “Đừng tin tưởng nàng, nàng là quỷ, nàng là quỷ…….”. Nam nhân nói kia nói xong thì đã bị nữ nhân lộ ra khuôn mặt khủng bố kia dọa cho hôn mê.



Tích Duyên cả kinh.



Tích Duyên vừa định đẩy nữ nhân kia ra thì liền nhìn tới tay của nữ nhân kia vói vào giữa hai chân của Mạt Đồng.



Ba ——



Một tiếng lợi tiên (cái roi sắc bén) nổ vang, quật ngã lão bản nương trên mặt đất, y phục của nữ nhân kia nứt ra, lộ ra thân trên đầy đặn, dung nhan tiều tụy trước đó của nàng cũng trở nên yêu diễm, móng tay của nàng biến dài lại đỏ, mặt mày nữ nhân kia tản ra quỷ khí nồng đậm, hiển nhiên là con oán quỷ có oán khí sâu nặng……….



“Công tử, ngươi sao lại nhẫn tâm hạ thủ thế, đánh dân phụ đau quá”. Nữ lão bản nửa quỳ rạp trên mặt đất, mị thái yêu diễm, nam nhân nhìn mà sắp chảy máu mũi.



“Phu nhân, ngươi mau mặc y phục vào”. Tích Duyên nghiêng đầu, nhìn về phía Mạt Đồng, hắn nhìn thấy trong mắt Mạt Đồng sắp bốc hỏa, chỉ thấy Mạt Đồng vung roi “Ba ba ba” chính là loạn đập một chút……..



Thân trên trắng nõn đầy đặn của nữ lão bản kia bị đánh chảy máu, nữ lão bản kia liền “phong tình vạn chủng” như vậy nằm ở bên chân của 2 người, trên mặt diễm mị còn lộ ra biểu tình say mê, môi đỏ mọng diễm mạt yêu dị tỏa sáng, nữ lão bản nằm trên mặt đất bắt đầu cởi y đái (vạt áo), tóc dài phiêu tán rơi xuống gót chân……..



Diễm quỷ phiêu lượng kia hoàn toàn đang khảo nghiệm định lực của người ta, Tích Duyên thế nhưng nhìn có chút ngượng ngùng, Mạt Đồng vẫn là thản nhiên tự nhiên nhìn chằm chằm nữ quỷ kia, nhưng Tích Duyên mơ hồ nhận thấy được hơi thở của Mạt Đồng nặng thêm vài phần……..



“Tích thúc, lui ra phía sau”. Mạt Đồng nhắc nhở nam nhân.



“Ngươi cẩn thận”. Tích Duyên vừa nói vừa lui, “Đừng làm hỏng thân thể của của nàng”.



Nữ quỷ kia thong thả đi tới bên chân của Mạt Đồng, Tích Duyên nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, Tích Duyên chỉ nghe tới thanh âm tiếng vang ba ba của roi Mạt Đồng đánh lên mặt đất.



“Công tử, cái tử quỷ trong nhà dân phụ không có khí lực, căn bản là không thỏa mãn dân phụ được………”. Nữ lão bản ngôn hạ chi ý (ẩn ý, ngụ ý) muốn Mạt Đồng thỏa mãn nàng.



Nghe được nữ lão bản chủ động mở miệng cầu hoan như thế thì Tích Duyên không có động tác gì, hắn chính là đứng ở bên cạnh Mạt Đồng, vẻ mặt an tĩnh như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạt Đồng giờ phút này không đáp một lời.



Hơi thở của Mạt Đồng rõ ràng nặng thêm, điểm ấy Tích Duyên có thể rõ ràng cảm giác được, Tích Duyên không có lắm miệng, chỉ đứng bên cạnh xem, Mạt Đồng lại vung roi đánh nữ lão bản kia mấy cái, Mạt Đồng tựa hồ không vội thu thập nàng.



Nữ lão bản kia càng ngày càng quá phận, bắt đầu đi tới chỗ Mạt Đồng, thân mình cũng là uốn tới uốn lui, y phục dần dần rơi xuống, Tích Duyên quả thực nghĩ muốn cởi y phục phủ lên trên người nữ lão bản.



Trên lưng nữ nhân kia lộ ra linh ấn của Tà Đế cung, Tích Duyên không có kinh ngạc lắm, ánh mắt Mạt Đồng tối sầm lại, chỉ nghe tiếng rơi xé gió khủng bố “ba ba ba”, đánh khắp 4 phía, nữ lão bản rất nhanh liền chống đỡ không được mà hôn mê, âm quỷ bám trên người nữ nhân chậm rãi xuất hiện, Mạt Đồng giơ roi lên, đánh nữ quỷ kia hồn phi phách tán.



Mạt Đồng không nói chuyện, y ném một ít bạc ở trên bàn, y cầm thứ vừa rồi mua ở ngọc khí *** lên, bảo nam nhân cầm cho y một vò rượu, thời điểm trước khi đi Tích Duyên dùng y phục của kia lão bản che thân thể của nàng lại, lúc này hai người mới chậm rãi rời đi nơi này, thời điểm đi ra còn đóng của lớn của tửu phường lại.



Phật Hàng…….
Thì ra 1 năm nay Xích Luyện đều để Ngọc Li giúp hắn chiếu cố lão nhân của Trương phủ, nam nhân không nghĩ tới nhưng Xích Luyện lại nghĩ tới, thân mình của hắn có chút cứng ngắc, cổ họng có chút siết chặt………



Hắn không biết vì sao Xích Luyện đối tốt với chính mình như thế, nhưng loại thân thiết quá mức vượt ranh giới này lại làm cho nam nhân cảm thấy nguy hiểm, nhưng nghi hoặc vẫn là lớn hơn cảm động……….



Vô luận xuất phát từ nguyện ý gì thì nam nhân đều vẫn là bị cảm động……..



“Cô gia, cô gia, ngươi làm sao vậy?”. Lão quản gia nhẹ vỗ về tay của nam nhân, lão nhân vội vàng muốn giữ nam nhân ở lại, “Cô gia, coi như lão phu cầu ngươi, ngươi liền ở lại đi, nếu ngươi đi rồi thì ta lão niên lúc sau xuống hoàng tuyền cũng không có mặt mũi gặp lão gia cùng phu nhân, còn có tiểu thư”. Lão nhân còn kém chưa quỳ xuống cầu nam nhân.



Nam nhân vội vàng giữ chặt lão nhân đang muốn quỳ xuống, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không thể kế thừa Trương gia, Trương quản gia thấy không giữ nam nhân lại được thì bảo nam nhân ở lại thêm mấy ngày.



Lần này nam nhân đáp ứng……..



Nam nhân sẽ ở lại Trương gia thêm mấy ngày.



Lần này nam nhân ở bên ngoài tìm mấy gia đinh thân gia hồi phủ.



Nói là mời tới hầu hạ Trương quản gia.



Đã nhiều ngày nam nhân đều ở tại Trương phủ.



Nhưng phát hiện luôn luôn có người tới quấy rối, Trương quản gia nói cho nam nhân biết rất nhiều người dòm ngó tài sản của Trương gia, có chút thương hộ còn muốn tới cửa tìm tra (gây sự, kiếm chuyện), mấy ngày nay lão cũng không biết đuổi đi bao nhiêu người, 1 mình lão nhân chống đỡ thật sự vất vả.



Nam nhân ở Trương phủ ba ngày, mỗi ngày Trương quản gia đều tận tình khuyên bảo nam nhân, bảo hắn lưu lại, khiến hắn có chút dao động, Trương quản gia thật giống như niệm kinh, không ngại phiền đứng ở bên tai niệm niệm, có thể thấy được dụng tâm của lão nhân, mỗi lần hắn cũng đều chăm chú nghe xong, thực tôn trọng lão nhân nói chuyện, hắn đều chưa bao giờ lên tiếng cắt ngang.



Ban đêm ngày hôm đó.



Bên ngoài trời mưa liên tục, nam nhân mới từ bên ngoài mua chút nến thơm, giấy trở về, bởi vì bên ngoài mưa quá lớn, y phục cùng sợi tóc của hắn đều bị mưa làm ướt, cả người đều là cảm giác thấp lạnh.



“Cô gia, ngươi đã trở lại, trong phủ mới tới tân đầu bếp đều làm xong đồ ăn rồi”. Lão quản gia mặc tân y sam khi nam nhân trở về mua cho lão, đi ra nghênh đón, vội vàng cầm cái dù trên tay của nam nhân, sai tân hạ nhân trong phủ mang nó đi.



“Làm phiền”. Nam nhân thực khách khí.



“Ở trong phủ chính mình thì cô gia không cần khách khí như thế, sẽ làm lão phu khó xử”. Lão quản gia cười tủm tỉm bảo nam nhân ngồi xuống ăn cơm, lão quản gia liền đứng ở bên cạnh chờ.



Một bàn lớn đồ ăn mà cũng chỉ có 1 mình nam nhân ăn, bên cạnh còn đặt cái chén đôi đũa dành cho Trương Tử Yến…….



Lão quản gia ở bên cạnh thở dài nói một câu: “Cô gia, nếu tiểu thư ở đây thì tốt rồi, không biết đêm nay tiểu thư có thể tới hay không……..”.



Lời nói của Trương quản gia khiến cho mí mắt nam nhân nhẹ nhàng giật 1 cái………